Từ trong tán lá bên một cành cây bên đường có một cái đầu thò ra cất tiếng:
- La tam ca phải không, đệ Ở đây nè...
La Vĩnh Tường vẫy tay gọi:
- Hãy mau xuống đây !
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đại Ngưu nhảy khỏi cành cây phi thân xuống đất. Vừa đặt chân xuống đất gã đã vội hỏi:
- Tam ca, ở trong đấy thế nào ? Rốt cuộc là người hay là quỷ ?
La Vĩnh Tường nói:
- Bây giờ không có thời gian kể lại tỉ mỉ cho đệ nghe đâu. Trước tiên đệ hãy mau đi theo ta làm một việc rất cần.
Đại Ngưu hỏi:
- Để làm gì ?
La Vinh Tường dùng tay chỉ chỉ và nói:
- Bây giờ đi men theo dốc núi bên trái kia, sau đó xuyên qua một chuồng trâu. Phía sau truồng châu sẽ có một ngọn đồi nhò. trên đồi chính là nghĩa địa...
Đại Ngưu thất kinh:
- Nghĩa địa à ? Chỗ mà tam ca nói chính là nơi chôn người chết phải không ?
La Vĩnh Tường nói:
- Không sai, ở đấy có một ngôi mộ còn mới. Người được chôn ở dưới chính là Đơn Luân, trang chủ của nông trại nhà họ Đơn. Đệ hãy đến đấy đào ngôi mộ lên, đem tử thi lên...
Đại Ngưu vừa nghe đến đây đều dựng hết cả lông càu nhàu:
- Tam ca, huynh muốn đệ đi ăn trộm tử thi hay sao ?
La Vĩnh Tường không hề phủ nhận nói:
- Sau khi đệ lấy tử thi xong nhớ phải đắp lại y như cũ, đừng để lại một dấu vết gì. Sau đó đệ mang tử thi trở lại đường cũ cách nông trại này mười dặm ở đấy đợi ta, đệ đã nhớ kỹ chưa ?
Đại Ngu đáp:
- Đệ nhớ rồi, nhưng mà...
La Vĩnh Tường xua tay chận lại:
- Thôi được rồi, hãy mau đi đi ! Hành động phải thật cẩn thận, đừng để bị phát giác.
Đại Ngưu nói:
- Nhưng mà... một mình đệ chỉ sơ... chỉ sơ...
La Vĩnh Tường nói:
- Sợ cái gì ? Từ nào đến giờ đệ rất can đảm mà, chẳng lẽ lại sợ quỷ hay sao ?
Đại Ngưu nói:
- Ai nói đệ sợ ? Chỉ là... chỉ là tay chân hơi run vậy thôi.
La Vĩnh Tường mỉm cười nói:
- Không cần phải sợ, ta sẽ ở gần đó canh chừng giúp đệ.
Nếu như có biến cố gì ta sẽ lập tức giúp đệ một tay. Thời gian đã không còn sớm, hãy đi đi mau !
Đại Ngưu không còn cách nào khác đành phải đi đến ngọn đồi phía sau.
La Vĩnh Tường ngầm hộ tống theo sau Đại Ngưu một đoạn, đợi đến khi gã vòng qua khỏi khu rừng và leo lên đến đỉnh ngọn đồi phía sau, lúc ấy mới quay trở lại dãy nhà gỗ.
Khi trở về đến thư phòng, La Vĩnh Tường phát hiện có một bóng đen đang cầm cây búa sáng loáng đang đứng trước cửa sổ.
Người đó không ai khác hơn là Đơn Mãnh.
La Vĩnh Tường vừa nhận ra Đơn Mãnh liền thất kinh, định thối lui tìm chỗ nấp, nhưng đã muộn. Cho nên đành phải bước đến mỉm cười chào hỏi:
- Đêm khuya như vậy mà Đơn huynh còn chưa đi ngủ ư ?
Đơn Mãnh không trả lời mà hỏi ngược lại:
- La công tử vừa đi đâu đấy.
- Tại hạ có một cái tật là hễ lạ giường là không ngủ được, vì vậy mới ra bên ngoài tản bộ một vòng.
Đơn Mãnh lại hỏi:
- Nếu vậy tại sao không đi ra bằng phía cửa chính mà lại chui qua cửa sổ chứ ?
La Vĩnh Tường đáp:
- Đêm khuya mở cửa sợ sẽ làm kinh động đến lão phu nhân ở phía sau. Hơn nữa đối diện với cửa sổ này là rừng cây, cảnh sắc lại tuyệt đẹp, vì cảm thấy tiện lợi cho nên tại hạ mới đi ra từ phía cửa sổ...
Nói đến đây La Vĩnh Tường liền hỏi lại Đơn Mãnh:
- Vừa rồi tại sao tại hạ không nhìn thấy Đơn huynh ?
Đơn Mãnh cười nhạt:
- Sau nữa đêm là đến lượt ta tuần gác, vừa rồi ta đi ngang qua đây nhìn thấy cửa thư phòng không dóng cho nên dừng lại nhìn xem thử.
La Vĩnh Tường lại hỏi:
- Trong nông trang này rất yên tĩnh mà, ban đêm còn cần phải đi tuần sao ?
Đơn Mãnh đáp:
- Phải đề phòng dã thú đến bắt gia súc và để đề phòng kẻ trộm.
La Vĩnh Tường a lên một tiếng:
- Ở đây bốn bề đều có núi bao quanh, cho nên các loại dã thú như chồn cáo thiết nghĩ chắc có lẽ có.
Nhưng mà gần đâ không có một ngôi nhà nào chẳng lẽ có người từ xa chạy đến thâm sơn hẻo lánh này ăn trộm sao ?
Đơn Mãnh nói:
- Nhiều lúc cũng có những kẻ bất lương giả bộ lạc đường đến xin ngủ nhờ qua đêm, nhưng trong bụng chúng chứa toàn dã tâm cũng không chừng.
Hơi ngừng lại một lát, rồi gã cười nhạt nói tiếp:
- La công tử, ta không có ý nói người, xin người đừng có hiểu lầm.
La Vĩnh Tường ngửa mặt cười:
- Đơn huynh đừng bận tâm, tại hạ không phải hạng người nhỏ mọn như vậy đâu...
Đừng nói Đơn huynh không phải ám chỉ tại hạ, cho dù có ám chỉ thì chỉ cần tự hỏi lòng không cảm thấy hổ thẹn là được rồi.
Đơn Mãnh gật gật đầu nói:
- Nói rất phải. Đêm đã khuya rồi, thôi La công tử hãy đi nghỉ đi !
La Vĩnh Tường vội nói:
- Đơn huynh phải gác đêm, tại hạ lại không ngủ được, vậy tại sao chúng ta không cùng ngồi nói chuyện với nhau chứ ?
Đơn Mãnh đáp:
- La công tử muốn nói chuyện gì ?
La Vĩnh Tường cười:
- Chuyện gì cũng được, miễn sao là chóng qua đêm thì thôi. Ở kia có mấy cái ghế, chúng ta hãy đến đấy ngồi nói chuyện.
Đơn Mãnh liền đồng ý. Gã cầm cây búa bước đến kéo cái ghế gỗ ngồi xuống.
Lúc ấy có một tiếng "phập" vang lên, lưỡi búa của Đơn Mãnh đã cắm sâu xuống đất đến năm, sáu tấc.
La Vĩnh Tường đoán rằng cây búa kia ít nhất cũng nặng đến bảy mươi cân. Nó tuyệt đối không phải là cây búa chặt cây bình thường, mà giống như là một binh khí.
La Vĩnh Tường cũng tiến đến ngồi xuống đối diện với Đơn Mãnh, rồi bắt đầu mở lời thăm dò:
- Ở đâuy cây cỏ xanh tươi, quả thật là một thôn trang tuyệt đẹp. Không biết quý phủ đã mất bao nhiêu năm để biến nơi này xinh đẹp như ngày nay ?
Đơn Mãnh nói:
- Cũng không mất nhiều thời gian lắm đâu. Từ lúc tiên phụ tới đây cho đến bây giờ chưa đến hai mươi năm.
La Vĩnh Tường ngạc nhiên:
- Một hai chục năm mà có thể tạo dựng được quy mô lớn như vầy có thể nói là không đơn giản chút nào.
Năm đó lệnh tôn có nhãn quan thật độc đáo nên đã chọn nơi đây lập nghiệp. Nhưng thất đáng tiếc là tại hạ vô duyên nên chưa được bái kiến lệnh tôn.
Đơn Mãnh nói:
- Tiên phu qua đời vừa được một tháng, nếu như La công tử có thể đến sớm một chút thì có thể gặp được người rồi.
La Vĩnh Tường thở dài tiếc rẻ:
- Bình sanh các hạ kính trong nhất là các bậc trưởng bối trung hậu và biết lo cho gia đình.
Hôm nay tại hạ chính mắt thấy bẩy huynh đệ của Đơn huynh cùng sống chung một nhà, lại thêm lão phu nhân hiền từ khả ái. Bao nhiêu đó cũng đủ thấy lệnh tôn là một vị tiền bối tài giỏi và đức độ. Nhưng không biết tại sao ông trời lại không có mắt...
Đơn Mãnh dường như cũng rất thương cảm, nhưng mà vẫn nói cứng:
- Làm người khó mà tránh khỏi cảnh sinh lão bệnh tử. Đây cũng là chuyện bất đất dĩ mà thôi.
La Vĩnh Tường đột nhiên nghiêm giọng:
Chương trước | Chương sau