Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 19 đánh giá )

Chỉ đao - Nam Kim Thạch - Chương 20 - Phụng mệnh như phi (Hết)

↓↓

- Tào lão tiền bối mau chận lấy lão tặc, đừng để cho lão ta chạy thoát.

bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tào Phác tay phải cầm kiếm, tay trái dắt một con tuấn mã, cản đường hét lớn:


- Mọi người khoan động thủ, để lão phu được nói vài lời.


Hoắc Vũ Hoàn và Hàn Văn Sanh thấy Tào Phác đột nhiên xuất hiẹn lúc này. Hơn nữa lão còn dắt ngựa theo thì trong lòng họ biết chắc rằng có nguyên do. Nên vội vàng ngăn cản mọi người dừng bước. Con đường thoát thân của Tào Lạc Sơn đã bị chặn, bởi thế lão ta đành dừng lại, hạ giọng nói:


- Nhị đệ, hai ta cùng một mẹ sinh ra, không lẽ đệ nhẫn tâm giúp đỡ người ngoài đối phó với huynh trưởng của mình hay sao?


Tào Phác lắc đầu nói:


- Không! Đại ca, chỉ vì đệ không nở nhìn thấy đại ca bị báo ứng thê thảm nên mới chịu khó chờ đợi đến ngày hôm nay. Hiện giờ đại ca đã cùng đường mạt lộ. Vậy tại sao còn chưa chịu buông vũ khí xuống, quay đầu hối cải...


Tào Lạc Sơn không để cho lão nói hết, liền vội cắt ngang:


- Thật buồn cười quá! Ngươi tưởng rằng ta không có phi đao thì phải cùng đường mạt lộ ư? Chỉ cần với thanh kiếm này, các ngươi cũng chưa chắc ngăn cản nổi ta.


Tào Phác thành khẩn nói:


- Đại ca, hôm nay đại ca chỉ có một người một kiếm thì còn làm gì được nữa? Nếu đại ca chịu nghe lời khuyên bảo chân thành của đệ. Từ nay sửa đổi tâm tánh quay về đường thiện thì sẽ có cơ hội sống sót. Nếu không, e rằng khó mà thoát khỏi chốn này.


Tào Lạc Sơn cười nhạt nói:


- Đệ hà tất phải nhiều lời như vậy. Nếu như còn nghĩ tình huynh đệ thì hãy tránh đường.


Bằng không đừng trách ta không niệm tình huynh đệ.


Tào Phác thở dài một tiếng, quay sang nói với Hoắc Vũ Hoàn:


- Hoắc lão đệ, xin đệ niệm tình lão phu và hắn là huynh đệ ruột thịt, mà hãy nới tay tha cho hắn một con đường sống, như vậy có được không?


Hoắc Vũ Hoàn ngập ngừng nói:


- Điều này...


Hàn Văn Sanh vội nói lớn:


- Lão tiền bối chỉ nghĩ đến tình huynh đệ ruột rà. Chẳng lẽ bọn ta không nghĩ đến cái nghĩa kết bái hay sao? Hơn một nửa huynh đệ Hoàn PHong đã chết dưới tay lão ta. Món huyết hải thâm cừu này làm sao bọn ta không báo?


Mạnh Tôn Ngọc cũng tiếp lời:


Tào Lạc Sơn giết người như cỏ rác, đôi tay lão ta đầy dẫy nợ máu. Lão tiền bối nếu như cảm thấy khó xử, vậy xin đừng nhúng tay vào, để tự chúng tôi lo liệu lão ta...


Tất cả mọi người đều căm hận Tào Lạc Sơn đến tận xương tủy. Bọn họ nhất tề biểu lộ sự phản đối, thậm chí còn có ý trách móc Tào Phác.


Tào Phác im lặng không nói, tựa hồ cảm thấy do dự khó xử.


Tào Lạc Sơn trầm giọng nói:


- Nhị đệ đừng phân vân nữa. Nếu đệ không muốn giúp ta thì hãy tránh sang một bên.


Tào Phác lắc đầu nói:


- Không! Làm sao đệ có thể tránh đi được? Dù sao đi nữa huynh đệ chúng ta vẫn là con cháu của Tào gia.


Tào Lạc Sơn mừng thầm nói:


- Thế thì đệ giúp ngu huynh một tay, chúng ta cùn gliên thủ lại giết bọn chúng.


Tào Phác trầm ngâm một hồi mới nói:


- Nếu đệ giúp đại ca thoát thân, từ nay về sau huynh còn có muốn làm điều ác nữa không?


Tào Lạc Sơn xua tay nói:


- Chuyện sau này để sau này hãy nói. Huynh đệ giúp đỡ nhau hà tất phải nên điều kiện sao?


Tào Phác buông một tiếng thở dài nói:


- Thôi được! Dẫu sao chúng ta cũng là huynh đệ. Vậy mời đại ca lên ngựa...


Mọi người thấy Tào Phác quyết định ra tay giúp cho Tào Lạc Sơn thoát thân, đều không khỏi biến sắc.


Hàn Văn Sanh vội la lớn:


- Lão tiền bối. Xin đừng có...


Không đợi cho Hàn Văn Sanh nói hết câu, Tào Lạc Sơn đã phi thân lên ngựa nói:


- Nhị đệ! Đi mau"


Tào Phác cung quyền thi lễ với mọi người nói:


- Đây là tâm nguyện cuối cùng của lão phu. Kính xin chư vị thứ tội cho.


Nói xong lão cũng phóng mình lên ngựa.


Tào Lạc Sơn lập tức thúc ngựa chạy men theo dòng sông rời khỏi miệng cốc.


Huynh đệ Hoàn Phong vô cùng phẫn nộ, có người định truy đuổi theo. Có người lấy phi tiêu chuẩn bị ra tay.


Lúc ấy Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên giơ thanh Ngư Lân bảo đao ra cản mọi người lại, trầm giọng nói:


- Đợi một chút, đừng có vọng động.


Mọi người đồng thanh nói:


- Chẳng lẽ cứ để cho lão tặc đi như vậy hay sao?


Hoắc Vũ Hoàn không trả lời, mà chỉ nhìn theo bóng dáng của hai người mỗi lúc một xa dần. Chợt trên mặt Hoắc Vũ Hoàn lộ vẻ trầm buồn thương tiếc.


Mọi người bất giác nhìn theo ánh mắt của Hoắc Vũ Hoàn. Họ phát hiện ra con ngựa kia chạy được chừng mấy mươi trượng thì đột nhiên "phịch" một tiếng, rồi cả người lẫn ngựa đều đổ nhào.


Mọi người đều kinh ngạc đứng lặng người ra.


Hoắc Vũ Hoàn thở dài nói:


- Đây là tâm nguyện cuối cùng của Tào lão ma. Tào Phác là một người tánh tình cương trực, quật cường, quyết không chịu để Tào Lạc Sơn chết trong tay người ngoài.


Hàn Văn Sanh lấy làm lạ hỏi:


- Tào Phác dùng cách gì để giết Tào Lạc Sơn?


Hoắc Vũ Hoàn nói:


- Đó là một thứ gọi là Thái nga độc tinh. Chỉ cần chạm nhẹ nó vào da thì sẽ chết ngay lập tức. Đó là một chất độc vô cùng ghê rợn. Từ khi Tào Phác rời khỏi Đồng Nhơn huyện, đã mang nó theo ở bên mình. Vì từ lâu đã có ý định giết chết Tào Lạc Sơn.


Mọi người nghe xong đều gật đầu thán phục.


Hoắc Vũ Hoàn lại nói tiếp:


- Độc tính của Thái nga độc tinh di hại rất lâu. Hơn nữa, lại không có cách chi hủy diệt nó đi. Vậy chúng ta phải mau đem những đứa trẻ rời khỏi mặt cốc để tránh bị nhiễm độc.


Thiết Liên Cô liền lên tiếng:


- Muội sẽ đi kêu lũ trẻ chuẩn bị rời khỏi đây.


Hoắc Vũ Hoàn nói:


- Chuyện dời khỏi cốc không phải là một việc đơn giản. Còn nữa, ở đây có nhiều thi thể của các huynh đệ cần phải an táng. Hiện giờ người của chúng ta đã mất đi rất nhiều. Mọi người nên chịu khó vất vả một chút để lo cho xong.


Hàn Văn Sanh nói:


- Những chuyện này không cần đại ca phải bận tâm. Tiểu đệ có thể tự thu xếp được.


Nhưng không biết ý của đại ca muốn mang những đứa trẻ kia đến đâu?


Hoắc Vũ Hoàn nghĩ ngợi một lát rồi nói:


- Chỉ có nông trang Đơn gia là thích hợp nhất. Nhưng nơi ấy vẫn còn dư đảng của Tào Lạc Sơn chiếm đóng...


Hàn Văn Sanh nói:


- Điều này đại ca không phải lo ngại. Chúng ta có thể phái một số huynh đệ đến đó trước, giải quyết lũ kia. Sau đó phong tỏa tất cả các con đường ở trong núi. Có điều thi thể của các huynh đệ đã hy sinh...


Hoắc Vũ Hoàn thở dài nói:


- Tâm huyết cả đời của họ đều vì mật cốc này cả. Hãy để cho họ yên nghỉ tại nơi đây.


Để cho đời sau có một nơi tưởng niệm.


Nói đến đây, tự nhiên trong lòng cảm thấy đau xót, hai hàng nước mắt từ từ lăn dài xuống hai má.


Anh hùng thường chẳng khi rơi lệ, chỉ vì chưa đến chỗ thương tâm. Hoàn Phong Thập Bát Kỳ đã từng tung hoành ngang dọc trên giang hồ mười mấy năm nay. Vậy mà chỉ trong một trận huyết chiến đã mất đi quá nửa.


Đối diện với các huynh đệ vì nghĩa quên thân này, thì dù cho lòng dạ sắt đá cũng phải rơi lệ.


Trong phút chốc, mọi người đều không kềm chế được xúc động, ứa lệ ra khóe mắt nức nở khóc.


Trúc Trượng Ông khẽ vỗ vai Hoắc Vũ Hoàn nói:


- Hoắc lão đệ đừng quá đau thương nữa. Đã là người ai mà chẳng có lúc phải chết? Họ vì lý tưởng cao cả mà hy sinh coi như cũng không uổng. Bây giờ còn nhiều việc phải làm, chúng ta đừng nên chậm trễ nữa.


Hoắc Vũ Hoàn ngước mặt lên hít vào một hơi dài nói:


- Không sai! Cầu nghĩa đắc nghĩa, chỉ mong cho họ chết được nhắm mắt. Linh hồn mãi mãi làm bạn với mật cốc. Bảo hộ cho những đứa trẻ đáng thương kia, để cho những đứa trẻ cô nhi trong thiên hạ đều có được một mái nhà ấm áp. Mãi mãi chúng không phải sống phiêu bạt lưu lãng.


Nói xong, đưa tay áo lên lau nước mắt, rồi quay sang Mạnh Tôn Ngọc và Lâm Tuyết Trinh nói:


- Hoắc mỗ đã hứa sa ba tháng sẽ đến Song Long tiêu cục tìm bái huynh đệ Long Bá Đào. Đợi chuyện này được giải quyết xong xuôi, phiền hai vị cùng với Hoắc mỗ tới Thái Nguyên phủ một chuyến để giải thích rõ với họ Mạnh Tôn Ngọc vội gật đầu nói:


- Tiểu đệ xin tuân lệnh.


Hoắc Vũ Hoàn lại quay sang cảm tạ Đồng Tẩu Song Kỳ. Sau đó ôm lấy thi thể La Vĩnh Tường bước vào trong cốc.


Trúc Trượng Ông quay sang nói khẽ với Đồng Hương Nhi:


- Này, tiểu tử. Ngươi đừng có đứng yên như vậy chứ. Hãy mau phụ giúp mọi người thu dọn đi.

Chương trước

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Nụ hôn cuối cùng

Nụ hôn cuối cùng

Gặp gỡ nhau đôi khi là do định mệnh, gắn bó bên nhau không phải là do định mệnh,

24-06-2016
Thử...

Thử...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Hổ và ngựa

Hổ và ngựa

Con ngựa có tính huênh hoang, khoác lác, ra khỏi nhà là nó nện bốn cái vó xuống đất,

24-06-2016
Biển gọi tên anh

Biển gọi tên anh

Cậu mong rằng một ngày nào đó, biển sẽ gọi tên cậu, và rồi trái tim cậu lại

23-06-2016
Quên đi.

Quên đi.

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Cuộc

25-06-2016
Vẫn mãi yêu anh

Vẫn mãi yêu anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Giao mùa!

Giao mùa!

(khotruyenhay.gq) Đã cuối tháng bảy rồi, sắp bước sang tháng tám, vậy là như đã hẹn,

28-06-2016

Old school Swatch Watches