Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 119 đánh giá )

Chỉ đao - Nam Kim Thạch - Chương 18 -Càng không dưới đáy giếng

↓↓
Lúc này mọi người đang ngồi im lặng trước đại điện trong ngôi miếu hoang. Trên mặt họ đều mang nỗi buồn khó tả.


Đêm đã khuya, trong đại điện không có lấy một ánh đèn. Ánh trăng nhợt nhạt chui qua mái ngói vô chiếu thẳng lên mặt mọi người, sắc mặt mọi người và ánh sáng trăng đều ảm đạm giống như nhau.


Mọi người đều cúi đầu ngồi im, trong lòng nặng trĩu giống như đang bị một tảng đá lớn đè lên.


Không biết họ ngồi như vậy đã bao lâu. Bỗng nhiên Hoắc Vũ Hoàn buông một tiếng thở dài, rồi từ từ nói:

bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Lão tiền bối, tại hạ có lời mạo muội muốn được thỉnh giáo. Đối với những lời nói của lệnh huynh, tiền bối cho rằng là thật hay giả Tào Phác dáng vẻ hơi do dự nói:


- Lão phu không dám nói chắc lời của lão ta hoàn toàn là thật. Nhưng mà có hai điều chắc chắn là sự thật.


Hoắc Vũ Hoàn liền hỏi:


- Là hai điều gì?


Tào Phác chậm rãi nói:


- Lão ta đích thật có bệnh. Hơn nữa, hai tay của lão đều không có bị thọ thương.


Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:


- Điều này tại hạ hoàn toàn tin tưởng. Nhưng tại hạ có một cách nghĩ hơi kỳ quái, không biết tiền bối có tin hay không?


- Lão đệ nói ra nghe thử xem.


Hoắc Vũ Hoàn đằng hắng một tiếng, rồi mới từ từ nói:


- Tại hạ đang nghi, có khi nào bọn họ dùng một người khác để giả mạo lệnh huynh Tào Lạc Sơn?


Tào Phác ngạc nhiên nói:


- Việc này có khả năng xảy ra sao?


- Tuy khả năng rất ít, nhưng không phải là không có. Bởi vì đã cách biệt nhau hơn cả mười năm, cho nên diện mạo của lão ta, tiền bối đâu còn nhớ đích xác nữa. Hơn nữa, nếu như muốn giả hai vết sẹo ở đầu và ngực, cũng đâu phải là chuyện khó.


- Nhưng mà tại sao lão ta vừa nhìn đã nhận ra lão phu ngay?


Hoắc Vũ Hoàn nói:


- Tại hạ hoài nghi cũng chính ở điểm này. Lúc ấy trong phòng ánh sáng rất yếu ớt, lão ta lại là một người đang bị bệnh, còn chưa dám xác định chính là lão ta. Ngược lại lão ta vừa nhìn thấy tiền bối là nhận ra ngay. Việc này có hợp lý không chứ?


Tào Phác im lặng không nói gì.


Hoắc Vũ Hoàn lại nói:


- Còn việc này nữa, cả hai người đã xa cách nhau hơn mười năm, bây giờ mới có cơ hội gặp lại. Không ngờ lão ta không hề đề cập đến chuyện cũ, lại cũng chẳng kêu bọn gia nhân ra bái kiến tiền bối. Lúc chia tay lão ta cũng không hỏi thăm lão tiền bối nghỉ lại ở đâu.


Tào Phác thở ra một tiếng:


- Xem ra quả thật có vấn đề. Nhưng tại sao lúc ấy lão đệ không chịu nhắc nhở ta? Lúc bấy giờ chỉ cần lão phu nhắc lại vài chuyện cũ ở Đồng Nhơn huyện, như vậy không phải vạch được mặt nạ của hắn tại trận sao chứ?


- Điều này tại hạ cũng mới nghĩ ra mà thôi. Đồng thòi còn có một nghi vấn khác khiến cho người ta vẫn không hiểu.


- Còn có nghi vấn gì nữa?


- Chúng ta mới vừa tới Lan Châu nội trong ngày hôm nay, theo như dự tính, tên hung đồ kia đến đây sớm hơn bọn chúng ta tối đa là nửa ngày. Vậy tại sao bọn chúng biết trước được chúng ta sẽ đến tìm bọn chúng, mà chuẩn bị sẵn một người giả mạo?


Tào Phác đưa tay gãi đầu, lẩm bẩm nói:


- Đúng! Tại sao bọn chúng lại biết rõ hành động của chúng ta đến như vậy...


Đột nhiên Hàn Văn Sanh lên tiếng:


- Đại a đã hoài nghi Tào Lạc Sơn kia là giả? Thế tại sao không bắt hắn về mà tra hỏi?


Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu:


- Hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường đã bị chúng ta giám sát. Nếu muốn bắt hắn thì dễ chẳng khác nào như trở bàn tay, nhưng mà làm như vậy sẽ kinh động đến tên hung đồ thật.


Trước mắt, tốt nhất chúng ta làm bộ như hề không hay biết gì. Đợi khi đối phương lơ là việc cảnh giác thì ta sẽ xuất kỳ bất ý thả một mẻ tóm hết bọn chúng.


Hàn Văn Sanh hỏi:


- Việc này phải tiến hành như thế nào?


Hoắc Vũ Hoàn nói:


- Theo ta nghĩ, tên Tào Lạc Sơn giả mạo ở trong hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường chỉ dùng để che mắt mọi người mà thôi. Nguyên hung thật có thể hiện đang ẩn náu tại trang viện của Tào gia ở bên ngoài thành. Đêm nay chúng ta dồn toàn bộ lực lượng đến đó điều tra thử xem.


Hàn Văn Sanh vội hỏi:


- Vậy đại ca định bao giờ bắt đầu hành động?


- Ta tính hành động ngay bây giờ Nãy giờ Mạnh Tôn Ngọc vẫn im lặng, bỗng nhiên lúc này chợt lên tiếng:


- Hoắc đại ca tính toán như vậy chưa được thỏa đáng đâu.


- Mạnh đệ có ý kiéen gì hay hơn sao?


- Tiểu đệ cho rằng làm như vậy chẳng khác nào "đả thảo kinh xà". Hơn nữa, tên hung đồ kia cũng chẳng ngu, có thể hắn không ẩn trốn trong trang viện Tào gia.


Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi:


- Tại sao?


- Lần trước, Song Long tiêu cục đã lợi dụng trang viện của Tào gia để mai phục chúng ta. Vì vậy nơi ấy không còn bí mất nữa, nếu hung đồ muốn tìm một nơi trị thương, nhất định hắn sẽ tìm một nơi thật an toàn. Mà nơi để ẩn náu tốt nhất không phải ở bên ngoài thành mà là ở trong thành thị náo nhiệt.


Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:


- Rất có lý. Nhưng mà người trong thành rất đông đúc, chúng ta làm sao tiến hành điều tra tìm kiếm được?


Mạnh Tôn Ngọc im lặng giây lát rồi nói:


- Theo như ý kiến của tiểu đệ, thì chúng ta không cần phải tìm kiếm.


Hoắc Vũ Hoàn chưng hửng nói:


- Không cần tìm kiếm?


- Đúng vậy. Muốn tìm một người trong thị thành náo nhiệt, chẳng khác gì mò kim đáy biển. Chúng ta chỉ cần án binh bất động, giám sát nghiêm ngặt hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường. Tên hung đồ kia nhất định sẽ tự lộ đuôi ra.


- Tại sao?


- Bởi vì chúng ta đang gấp muốn tìm chỗ nấp của tên hung đồ. Tên hung đồ cũng đang nôn nóng muốn biết hành động của chúng ta. Nếu như bây giờ chúng ta án binh bất động, tên hung đồ tất nhiên sẽ phải sanh nghi.


Hoắc Vũ Hoàn vỗ tay một cái nói:


- Đúng vậy"


Mạnh Tôn Ngọc nói tiếp:


- Một khi hắn đã sanh nghi thì nhất định sẽ có hai khả năng xảy ra. Một là hắn sẽ liên lạc với hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường, để hỏi về tình hình sau khi chúng ta đã đến đó. Hai là hắn phái người đến thám thính hành tung của chúng ta. Hay nói cách khác chúng ta càng trầm tĩnh hắn càng cảm thấy bất an. Lúc này chúng ta muốn tìm hắn không phải là chuyện dễ. Nếu đợi tới khi hắn thò đuôi ra, chuyện bắt hắn chẳng có gì là khó khăn.


Nhưng mà kéo dài thời gian càng có lợi cho tên hung đồ rồi. Nếu như hắn trầm tịnh hơn chúng ta, như thế không phải tốn công sao chứ?


Mạnh Tôn Ngọc mỉm cười nói:


- Chuyện này giống như mèo đuổi chuột vậy. Mèo càng gấp chuột sẽ càng nấp sâu vào trong hang. Một lát sau không còn nghe thấy tiếng của mèo, chuộc kia nhất định sẽ thò đầu ra nhìn thử.


Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm giây lát rồi nói:


- Tốt! Đêm nay chúng ta đi canh chừng hang chuột, xem thử có động tịnh gì không?


Mạnh Tôn Ngọc nói:


- Việc này không thể đi nhiều người được. Tiểu đệ và đại ca cùng đi là đủ rồi.


Hoắc Vũ Hoàn gật đầu đồng ý. Sau đó quay sang căn dặn Hàn Văn Sanh:


- Sau khi chúng ta đi khỏi, đệ phải lập tức cho mọi người rút hết vào trong rừng tre và nhớ không được đốt lửa lên. Nếu như bọn chúng có đến thám thính, tuyệt đối không được xuất thủ, mà chỉ có thể ngầm theo dõi bọn chúng mà thôi.


Sau khi dặn dò xong, Hoắc Vũ Hoàn cùng Mạnh Tôn Ngọc phóng mình bay nhanh ra khỏi miếu.


Vào giờ này vẫn còn có người ra vào cửa thành. Vì để che giấu hành tung nên hai người cố ý nhập thành bằng lối Tịnh An Môn. Sau đó họ đánh một vòng rồi mới đến gần hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường ở phố Tây Quan.


Tất cả đều giống như buổi trưa. Hai cánh cửa đóng chặt, bên trong im phăng phắt không một tiếng người. Hai tên tiểu huynh đệ canh giữ ở cửa phía trước và con hẻm phía sau, đâu vẫn còn đó.


Hoắc Vũ Hoàn hỏi bọn họ tình hình kể từ sau giờ ngọ như thế nào? Cả hai cùng đáp:


- Từ sau giờ ngọ trở đi, hai cánh cửa vẫn đóng chặt. Không có người đi ra, cũng như từ bên ngoài vào.


Mạnh Tôn Ngọc nói:


- Tất nhiên bọn chúng cũng sẽ nghĩ ban ngày có nhiều người dòm ngó. Nếu như có hành động đợi đến nửa đêm là tốt nhất.


Hoắc Vũ Hoàn liền cho phép hai tên tiểu huynh đệ rút lui. Đưa mắt nhìn quanh một vòng, Vũ Hoàn phát hiện ra con hẻm phía bên trái có một thân cây cao lớn, nhánh là rậm rạp.


Điều quan trọng là nó nằm đối diện cánh cửa hậu viện của hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường.


Thế là Vũ Hoàn quay sang nói với Mạnh Tôn Ngọc:


- Chúng ta chia ra hai đầu canh chừng. Mạnh đệ phụ trách con hẻm ở phía sau. Còn ở cửa trước để ta lo liệu. Nếu như có động tịnh gì, phải lập tức liên lạc với nhau.


- Rất tốt. Chỉ xin đại ca nhớ rằng, đừng nên mạo hiểm một mình.


Hoắc Vũ Hoàn cười cười nói:


- Ta biết rồi. Đuôi chuột vừa lò ra, ta sẽ báo cho lão đệ biết ngay.


Mạnh Tôn Ngọc mỉm cười, phóng mình về phía thân cây kia. Chỉ thoáng một cái, bóng dáng của Mạnh Tôn Ngọc đã khuất mất trong tàn lá cây rậm rạp.


Khi thấy Mạnh Tôn Ngọc đã ẩn nấp xong, Hoắc Vũ Hoàn mới một mình rảo bước về phía tiền môn.


Nhưng mà nơi đây hai bên đường toàn là những cửa hiệu. Thêm vào mặt đường lại rộng, nên không thể nào tìm được một nơi ẩn mình lý tưởng.


Bất đắc dĩ Vũ Hoàn đành phải chọn đỉnh một nóc nhà tương đối cao để mà quan sát.


Ngồi ở đây nhìn xuống, tuy có thể thấy được động tịnh cả con đường. Nhưng ngược lại không có chỗ ẩn nấp và dễ dàng bị người phát hiện.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cá Tháng Tư đáng nhớ!

Cá Tháng Tư đáng nhớ!

Đến bây giờ, nó và những người bạn cũ không còn gặp nhau nhiều nữa vì mỗi người

26-06-2016
 Chồng à, em yêu anh!!!

Chồng à, em yêu anh!!!

Quán cafe quen thuộc của vợ chồng tôi, khung cảnh quán bình thường, cũng không phải vì

23-06-2016
Mưa, em... và nhớ

Mưa, em... và nhớ

Trong hắn, Nhóc vẫn là cô gái nhỏ dễ thương và chưa có người yêu. Nhóc đã

24-06-2016
Thương cho roi cho vọt?

Thương cho roi cho vọt?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Vài chục năm

27-06-2016
Hạnh phúc là...!?

Hạnh phúc là...!?

Hạnh phúc của nó, đến bây giờ vẫn chẳng thẻ kể hết được, thế nên làm sao phải

27-06-2016
7 ngày chia tay

7 ngày chia tay

"Đơn giản thôi. Em và anh sẽ chia tay nhau trong vòng 7 ngày, bắt đầu từ ngày mai. Tuyệt

30-06-2016

Polaroid