Old school Swatch Watches
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 127 đánh giá )

Chỉ đao - Nam Kim Thạch - Chương 18 -Càng không dưới đáy giếng

↓↓

Tiếp theo Hoắc Vũ Hoàn đem toàn bộ sự việc vừa rồi kể lại cho mọi người nghe.

bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nghe xong, Hàn Văn Sanh ngạc nhiên nói:


- Chúng ta cùng với Đồng Tẩu Song Kỳ không hề có giao tình, thậm chí trước đây còn đã từng đối đầu với nhau. Bọn họ tham dự vào việc này không biết có dụng ý gì?


Hoắc Vũ Hoàn nói:


- Ta cũng thấy nghi hoặc ở điểm này, nhưng mà nét chữ trên mảnh giấy này đích thực là của tam đệ.


Dừng lại giây phút, Vũ Hoàn nói tiếp:


- Hơn nữa, những lời trong thư nói đều là thực tình, không hề thấy có ác ý.


Hàn Văn Sanh nói:


- Nếu như tam ca đang ở Lan Châu, vậy tại sao không đến gặp chúng ta? Ngược lại nhờ người ngoài mang thư tới?


Thiết Liên Cô tiếp lời:


- Đúng vậy. Nếu như tam ca biết được chúng ta đang ở đây, nhất định người sẽ đến.


Trong thư có đoạn nói: "Vì có chuyện nên không thể phân thân ra hai nơi.", quả thật điều này không mấy hợp lý.


Hàn Văn Sanh lại nói:


- Tam ca chưa từng gặp qua Hà Hoa, tại sao biết được Hà Hoa là gian tế? Theo đệ thấy, bức thư này chúng ta không thể tin được.


Nhưng Hoắc Vũ Hoàn lại lắc đầu nói:


- Nhưng mà về việc bên trong Đồng Nhơn Đường có mật thất, ta thấy rất có lý. Chúng ta đã giám sát ở nơi đó, vậy mà trước sau vẫn không phát hiện ra đối phương có liên lạc với bên ngoài. Điều này đủ thấy nguyên hung xác thực đang ẩn náu bên trong Đồng Nhơn Đường. Hơn nữa, Tào Lạc Sơn lấy cớ bị bệnh nặng để tránh ló mặt ra khỏi phòng. Đây quả là cách độc nhất nhằm bảo vệ mật thất.


Tào Phác đột nhiên đứng lên nói:


- Muốn chứng thực trong Đồng Nhơn Đường có mật thất hay không, chỉ có cách là lão phu phải đi đến đó một chuyến nữa. Đồng thời cũng mượn cơ hội này hỏi thăm Tào Lạc Sơn kia vài chuyện cũ, xem lão ta là thật hay giả.


Hoắc Vũ Hoàn nói:


- Lão tiền bối không cần phải nóng. Tại hạ cho rằng nếu như nguyên hung thật sự trốn trong Đồng Nhơn Đường. Muốn bắt hắn cũng không phải là chuyện khó. Hiện tại có một việc cấp bách hơn, có lẽ cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của tiền bối.


Tào Phác liền nói:


- Có chuyện gì cần tới lão phu, lão đệ cứ việc nói ra đi.


Hoắc Vũ Hoàn nghiêm sắc mặt nói:


- Bây giờ đến khi trời sáng, còn tới ba canh giờ. Tại hạ chuẩn bị huy động toàn bộ các huynh đệ nhập thành tìm kiếm. Hy vọng đến trước khi trời sáng có thể tìm được chỗ nghỉ chân của Đồng Tẩu Song Kỳ Tào Phác ngạc nhiên:


- Tìm bọn họ để làm gì?


Hoắc Vũ Hoàn buông gọn:


- Cứu một người.


- Là ai?


- La Vĩnh Tường. Là tam đệ của tại hạ.


Tào Phác còn đang ngạc nhiên, Hàn Văn Sanh và Thiết Liên Cô đã vội cướp lời hỏi:


- Tam ca đã sao rồi?


Hoắc Vũ Hoàn htở dài ra một tiếng:


- Nếu như ta đóan không lầm, tam đệ hiện đang bị thọ thương. Hơn nữa thương thế lại rất nặng.


Thiết Liên Cô cao giọng hỏi:


- Đại ca! Huynh dựa vào đâu mà đoán như vậy?


Hoắc Vũ Hoàn nghiêm túc nói:


- Ta rất hiểu tính cách của tam đệ. Nếu như tam đệ biết ta đã đến Lan Châu, bất luận thế nào cũng phải tới gặp ta. Trừ phi trên người thọ thương quá nặng, không thể cử động được.


- Có thể tam ca vội vã rời khỏi Lan Châu, nên không kịp đến gặp đại ca.


Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:


- Không thể nào. Nét chữ trong bức thư này rõ ràng của tam đệ. Chứng tỏ tam đệ vẫn còn ở Lan Châu. Hơn nữa, chính xác tam đệ đang ở chung với Đồng Tẩu Song Kỳ.


Nói tới đây, Vũ Hoàn ngửa mặt lên trời buông một tiếng thở dài nói tiếp:


- Vừa rồi ta nhìn thấy Đồng Tẩu Song Kỳ trộm một bao thuốc từ trong Đồng Nhơn Đường chạy ra. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng bây giờ mới biết bọn họ trộm thuốc là vì tam đệ.


Thiết Liên Cô nói:


- Có lẽ bọn họ trộm thuốc để cho bọn họ dùng, chứ không phải vì tam huynh.


Hoắc Vũ Hoàn buồn bã lắc đầu nói:


- Việc đến nước này chúng ta không cần phải tự gạt mình nữa. Kỳ thật, đã lâu lắm rồi mà tam đệ vẫn còn chưa tới Bạch Long miếu. Mọi người đều có thể đoán ra tam đệ đã xảy ra chuyện. Nhưng chẳng qua trong lòng mọi người vẫn còn nuôi hy vọng, nên không chịu nói ra mà thôi.


Thiết Liên Cô hai má đỏ bừng lên, nàng xuôi hai tay, đứng cúi đầu im lặng.


Hàn Văn Sanh lên tiếng:


- Đại ca tính làm thế nào để tìm họ?


- Ta thấy Đồng Tẩu Song Kỳ sau khi rời khỏi Đồng Nhơn Đường, bọn họ đều đi về hướng tây. Như vậy nhất định bọn họ đang nghỉ chân ở khu Tây Quan. Nhân lúc trời còn chưa sáng, chúng ta dồn hết lực lượng tìm kiếm ở khu Tây Quan. Nhất định sẽ tìm ra tam đệ.


Hàn Văn Sanh nói:


- Theo tiểu đệ thấy, trước tiên chúng ta nên hỏi thăm ở vùng Tây Quan có những nơi nào có thể dừng chân được. Sau đó chúng ta chia nhau ra tìm kiếm, như vậy không phải là đỡ mất công tìm kiếm hay sao?


- Nhưng biết hỏi thăm ai bây giờ?


- Khách điếm Tam Phúc cũng ở khu Tây Quan. Đệ nghĩ, Tần Trọng nhất định sẽ quen thuộc tình hình ở đây.


Hai mắt Hoắc Vũ Hoàn chợt sáng lên:


- Đúng rồi. Nếu đệ không nhắc thì ta đã quên mất rồi. Sự việc không thể chậm trễ được, chúng ta phải lên đường ngay thôi.


- Đại ca tính mang theo mấy huynh đệ đi cùng?


Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm giây lát rồi nói:


- Nếu đã là vậy không thể nhiều người cùng đi được. Chỉ cần ta và đệ, thêm với Cửu muội cùng Tào lão tiền bối là đủ rồi.


Thiết Liên Cô không ngờ Hoắc Vũ Hoàn sẽ chọn mình, cho nên nghe Vũ Hoàn nói vậy, nàng vui mừng không sao tả xiết.


Bỗng nhiên Hàn Văng Sanh hỏi:


- Có cần phái người đến tiếp ứng cho Mạnh thiếu hiệp không?


Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu đáp:


- Không cần. Sau khi chúng ta đi rồi, số huynh đệ còn lại cũng lập tức lên đường, đến hiệp lực với Mạnh thiếu hiệp vây lấy Đồng Nhơn Đường chờ lệnh. Bất kể có tìm được Đồng Tẩu Song Kỳ hay không. Đến khi trời sáng chúng ta cũng phải tấn công Đồng Nhơn Đường.


Thiết Liên Cô bỗng nhiên hỏi:


- Chúng ta đều đi hết còn Hà Hoa giải quyết như thế nào?


- Tạm thời điểm vào thùy huyệt của Hà Hoa, và để lại một vị tiểu huynh đệ canh chừng cô bé. Đợi đến khi Hà Hoa tỉnh lại, lúc ấy chúng ta cũng đã trở về đây rồi.


Khi bốn người họ tới khách điếm Tam Phúc thì đã sau giờ tí. Hai cánh cửa đại môn của khách điếm tuy vẫn chưa đóng nhưng khách bên trong đã an nghỉ hết rồi.


Vì không muốn làm kinh động đến những vị khách ở bên trong. Cho nên ba người đứng bên ngoài chờ đợi, chỉ để cho một mình Hàn Văn Sanh vào trong gọi Tần Trọng ra ngoài.


Tần Trọng sau khi nghe nói La Vĩnh Tường vẫn chưa có tới Bạch Long miếu mà còn có khả năng bị trọng thương lưu lại trong thành, hắn liền thất kinh nói:


- Đại Đường Gia nói vậy tiểu nhân cũng đã nhớ lại. Đêm qua, khi Tam Đường Gia tới khách sạn, trên một tay áo đã bị rách, hình như là cánh tay đã bị thọ thương.


Hàn Văn Sanh quát:


- Việc này tại sao ngươi lại không nói sớm chứ?


Tần Trọng cung kính đáp:


- Lúc đó đã là nửa đêm. Hơn nữa Tam Đường Gia chỉ căn dặn tiểu nhân có vài câu, liền vội vàng bỏ đi ngay. Tiểu nhân không nhìn thấy rõ nên chẳng dám đoán bậy Thiết Liên Cô cũng xen vào:


- Ngươi còn nhớ Tam Đường Gia bị thương ở cánh tay nào không? Thương thế có nghiêm trọng lắm không?


- Nghiêm trọng hay không tiểu nhân không được rõ. Chỉ biết Tam Đường Gia bị thương ở cánh tay trái.


Hoắc Vũ Hoàn cắt ngang lời của mọi người:


- Không nên mất nhiều thời gian để truy cứu những chuyện này, mà điều cần thiết bây giờ là mau mau tìm cho ra Tam đệ. Tần Trọng, ngươi là người ở đây, bởi vậy tình hình trong thành có lẽ nhà ngươi rất rành. Bây giờ ngươi thử nghĩ xem, ở đây khu Tây Quan này có chỗ nào kín đáo để ẩn náu hay không?


Tần Trọng cúi rạp người thưa:


- Kính bẩm Đại Đường Gia, Lan Châu là một thành lớn. Chỉ riêng vùng Tây Quan có đến bốn thành môn, mười mấy con đường lớn nhỏ. Nếu như không biết được vị trí đích xác, tiểu nhân e rằng rất khó có thể đoán ra.


Hoắc Vũ Hoàn nói:


- Ngươi chỉ cần đoán từ đoạn hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường chạy về hướng tây. Xem ở đấy có nơi nào dễ dàng che giấu hành tung, thích hợp cho việc trị thương và lại ra vào tiện lợi.


Tần Trọng đưa tay gãi đầu:


- Việc này... Đây quả là một vấn đề không đơn giản. Muốn tìm người trong một thành thị náo nhiệt, chẳng khác gì mò kim đáy biển.


Hoắc Vũ Hoàn nói:


- Ngươi không cần phải khẩn trương, từ từ mà suy nghĩ. Có nơi nào khả nghi cứ việc mạnh dạn nói ra để mọi người cùng thương lượng. Nếu có đoán sai cũng không cần phải sợ.


Tần Trọng lẩm bẩm nói:


- Tiểu nhân rất quen thuộc ở khu Tây Quan. Nhưng mà phạm vi này quả thật quá rộng lớn.


Hoắc Vũ Hoàn động viên nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
1, 2 và 3...

1, 2 và 3...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Trò đùa trẻ con

Trò đùa trẻ con

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Bụi thời gian

Bụi thời gian

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Xin mẹ tha thứ

Xin mẹ tha thứ

Tôi là một đứa trẻ mồ côi cha từ năm lên 2 tuổi. Cái tuổi còn quá nhỏ để biết

30-06-2016
Sài Gòn, mưa và anh

Sài Gòn, mưa và anh

Ngoài trời lất phất vài hạt mưa rơi thánh thót trên mái tôn đã ngã màu cũ kĩ, mùi

23-06-2016
Vết lằn tuổi thơ

Vết lằn tuổi thơ

(khotruyenhay.gq) - Hai! Khấn ai đây? Câu hỏi của thằng Ba làm Hân suy nghĩ, có lần má

30-06-2016
Cổ tích của Lọ Lem

Cổ tích của Lọ Lem

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016