Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 112 đánh giá )

Chỉ đao - Nam Kim Thạch - Chương 15 - Tào gia chi mộ

↓↓

- Tại sao không vào trong thành nghỉ ngơi ?

bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Hiện tại bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn, như vậy sẽ dễ để cho bọn người xấu kia phát hiện ra, Chi bằng đợi đến khi đã vào đêm, chúng ta hành động tiện lợi hơn.


Hà Hoa vẫn thắc mắc:


- Khi trời vào đêm, muốn tìm những người kia, há không phải khó khăn hơn hay sao ?


Hoắc Vũ Hoàn trả lời một cách chắc chắn:


- Chẳng có gì là khó khăn cả. Bọn chúng nhất đinh ở trong thị trấn kia


Nói xong, Hoắc Vũ Hoàn thả Hà Hoa xuống, lấy lương khô ra hai người cùng ngồi ăn.


Sau khi ăn no xong, Hoắc Vũ Hoàn ngả người trên cỏ bảo:


- Bá bá phải nằm nghỉ một chút mới có đủ tinh thần giao đấu đêm nay. Cháu cũng nghỉ đi, nhớ đừng có đi đâu dấy.


Hà Hoa gật đầu đáp:


- Cháu biết rồi. Cháu sẽ ngồi bên cạnh canh chừng cho bá bá ngủ. Nếu như có người đến gần, cháu lập tức đánh thức bá bá dậy.


Hoắc Vũ Hoàn cười, đưa tay lên gối đầu rồi nhắm mắt lại.


Hoắc Vũ Hoàn chạy cả ngày, bây giờ toàn thân đã hoàn toàn mệt mỏi. Vừa nằm xuống Hoắc Vũ Hoàn đã cất tiếng ngáy.


Hà Hoa ngồi một lát, thấy Hoắc Vũ Hoan có vẻ đã ngủ say, liền nhè nhẹ đứng lên, thấp giọng gọi:


- Bá bá ! Bá bá !


Gọi liền mấy tiếng vẫn không thấy HoăcVú Hoàn đáp lại. Cô bé vội quay đầu lại nhìn bốn phía.. Chung quanh vẫn yên tĩnh không một bóng người.


Hà Hoa bước nhẹ từ từ đến bên Hoắc Vũ Hoàn, lấy tay lay nhẹ Hoắc Vũ Hoàn hai ba cái:


- Bá bá, cháu đau bụng. Cháu muốn vào trong rừng một chút, tí nữa sẽ quay trở lại được không ?


Hoắc Vũ Hoàn vẫn ngáy đều đều, không có phản ứng gì.


Thanh Ngự Lân bảo đao đã bị Hoắc Vũ Hoàn nằm hơi đè lên trên, chỉ còn có cán đao là thò ra bên ngoài. Nếu như rút đao ra, rất có thể sẽ làm kinh động đến Hoắc Vũ Hoàn.


Ánh mắt của Hà Hoa dừng lại trên cán đao thật lâu, đột nhiên hai mày của cô bé hơi chau lại.


Hà Hoa trầm ngâm một hồi lâu, sau đó cô bé đưa tay phải nắm lấy chuôi đao, tay trái thì lay Hoắc Vũ Hoàn và gọi:


- Bá bá hãy dậy đi, cháu đang nói chuyện với bá bá cơ mà...


Hà Hoa không dám lay mạnh Hoắc Vũ Hoàn cũng không dám rút đao ra quá nhanh và càng không dám gọi lớn. Cô bé chỉ lợi dụng những âm thanh này để tiện bề rút thanh Ngự Lân bảo đao ra.


Thanh đao từ từ rời khỏi vỏ, ánh sáng lưỡi đao càng lúc càng phát ra lạnh người.


Không ngờ, đúng lúc ấy Hoắc Vũ Hoàn bỗng nhiên bị Hà Hoa đánh thức. Vũ Hoàn liền bật ngồi dậy, ngơ ngác hỏi:


- Chuyện gì... chuyện gì...


Hà Hoa không kịp tra đao vào vỏ, vội vàng dang hai tay ra ôm chặt lấy Hoắc Vũ Hoàn run lẩy bẩy:


- Bá bá. Cháu sợ quá, bên kia có người...


Hoắc Vũ Hoàn lập tức hỏi ngay:


- Ở đâu ?


- Ở trong rừng, mới vừa rồi cháu còn nhìn thấy một cái đầu thò ra.


- Có nhìn thấy cách ăn mặc và dáng vóc của người đó không ?


Hà Hoa vẫn còn chưa hết run sợ nói:


- Cháu... cháu nhìn cũng không được rõ. Dường như là một gã hán tử khoảng ba mươi tuổi. Thân hình gã vừa cao lại vừa ốm. Trên người có khoác một cái áo choàng vừa rộng lại vừa dày...


Hà Hoa vừa nói là không nhìn rõ, vậy làm sao cô bé có thể phân biệt được niên kỷ của đối phương ? Nếu thật sự người đó có khoác áo choàng dầy, làm thế nào Hà Hoa nhìn ra người ta rất ốm ?


Những lời này hiển nhiên chứa đầy mâu thuẩn.


Ngược lại Hoắc Vũ Hoàn đường như không nhận ra điều đó, chỉ gật đầu bảo:


- Theo như hình dáng cháu kể, người đó rất có thể là bằng hữu của chúng ta. cũng chính là người đã lấy đi bánh ngo ở nhà cháu. Người đó cũng đang đuổi theo bọn người xấu, cùng đường với chúng ta.


Hà Hoa lại nói:


- Nhưng mà cháu thấy hình như không giống...


- Tất nhiên là do trời tối cháu nhìn không được rõ. Bá bá đoán chắc chắn là ông ta.


- Nếu như là bằng hữu của bá bá, tại sao ông ta không ra gặp chúng ta ?


Hoắc Vũ Hoàn há miệng ngáp một cái thật dài, mỉm cười đáp:


- Có lẽ ông ta còn chưa nhận ra chúng ta là ai, thì đã bị cháu la lên làm cho hoảng sợ bỏ chạy...


Nói rồi đưa tay vỗ vỗ lên vai Hà Hoa:


- Không cần phải sợ, yên tâm đi vào trong rừng đi, Bá bá còn phải nghĩ thêm một chút nữa.


Vũ Hoàn dường như hoàn toàn không có chú ý đến tại sao thanh đao lại bị rút ra nửa chừng. Càng không tra vấn tại sao Hà Hoa lại làm như vậy.


Nhưng mà ngược lại Hà Hoa đã cảm thấy lạnh toát cả người.


Diều khiến cho Hà Hoa kinh hãi, không phải là động tác tra đao vào vỏ của Hoắc Vũ Hoàn mà là câu nói "yên tâm đi vào trong rừng đi"


Từ câu nói này, có thể thấy rằng Hoắc Vũ Hoàn không có ngủ say. Nhứt cử nhứt động của Hà Hoa đều không lọt qua mắt của Hoắc Vũ Hoàn.


Nhưng tại sao ông ta lại giả vờ ngủ say ? Nếu ông ta đã biết tất cả, vậy tại sao lại không vạch mặt mình.


Ông ta thật sự không biết, hay cố ý làm bộ hồ đồ ?


Hà Hoa càng nghĩ càng thấy run sợ. Cô bé không biết bây giờ phải nên làm thế nào đây ?


Nhưng có một điều Hà Hoa nhận ra rõ ràng là, bất luận Hoắc Vũ Hoàn lần này ngủ thật hay ngủ giả, cô bé cũng nhất quyết không đụng chạm vào thanh bảo đao kia.


Một hồi lâu sau, Hoắc Vũ Hoàn chợt tỉnh dậy. Lúc này trời cũng đã bắt đầu vào đêm. Vũ Hoàn đứng dậy phủi phủi những cọng cỏ dính trên người, cười sảng khoái nói:


- Ngủ được một giấc thật là dễ chịu. Tinh thần phục hồi, sức khoẻ trở lại. Lát nửa mới có sức quyết chiến với bọn người xấu kia. Hồi nảy đến giờ, người ở trong rừng có lộ diện ra nữa không ?


Hà Hoa vội trả lời:


- Không có.


- Có lẽ người đó đã vào trong thành trước rồi. Chúng ta cũng đ72ng chậm trễ, hãy mau lên đường thôi.


Nói xong, nắm tay Hà Hoa dắt sải bước đi vào trong thành.


Sau khi vào trong thành, họ ,mới biết đây là huyện thành Đồng Nhơn huyện, thuộc tỉnh Thanh Hải. Tuy là một huyện nhỏ hẻo lánh, nhưng vì phía tây có nhiều dãy núi, phía bắc có sông thông với sông Hoàng Hà, cho nên có thể nói nơi đây rất là náo nhiệt, trong thành cũng có hai, ba tửu điếm, khách điếm lớn.


Hoắc Vũ Hoàn chọn một khách điếm tương đối sạch sẽ bước vào. Sau khi mướn được hai phòng, Hoắc Vũ Hoàn liền trở vào phòng mình tắm rửa và thay y phục khác. Sau đó Vũ Hoàn kêu tiểu nhị vào, đưa cho hắn một nén bạc mười lượng rồi căn dặn:


- Ngươi hãy chuẩn bị rượu và nấy món ăn mang đến phòng cho ta. Còn nén bạc này ngươi cầm lấy. Khi nào ta lên đường sẽ tính luôn một thể.


tên tiểu nhị nhận lấy nén bạc, mặt tươi cười nói:


- Đại gia muốn dùng món chi, để tiểu nhân đi căn dặn nhà bếp chuẩn bị.


Hoắc Vũ Hoàn đáp:


- Món gì cũng được. À ! Ta còn có một việc muốn hỏi thăm nhà ngươi.


Tên tiểu nhị lẹ miệng trả lời:


- Đại gia muốn hỏi thăm về chuyện gì ?


- Chạng vạng ngày hôm nay, ngươi có thấy mấy ngươi khách cưỡi ngựa đi vào trong thành này không ?


- Xin hỏi đại gia, mấy vị khách kia hình dáng ra sao ?


- Đại khái có khoảng bốn, năm người. Tất cả bọn họ đều cưỡi ngựa, trong số đó có một người bị thương ở tay. Bọn họ đi xuống từ dãy núi phía tây.


Tiểu nhị không cần suy nghĩ lắc đầu đáp:


- Trong một tháng nay, có rất út người vào trong thành từ hướng đó. Chỉ sợ rắng mấy vị khách kia vẫn còn chưa đến. Hay là đại gia cứ ở lại đây nghỉ vài ngày, nhất định sẽ gặp được họ.


Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:


- Có lẽ họ không có nghỉ trọ lại ở khách điếm này. Vậy ngươi hãy thử đi hỏi thăm những khách điếm khác dùm ta xem.


Tên tiểu nhị lại cười:


- Không cần phải đi hỏi. Khách điếm của tiểu nhân lớn nhất trong thành này. Những vị khách sang trọng nhất định sẽ không nghỉ lại ở những khách điếm khác đâu. Đạc biệt là những vị khách có cưỡi ngựa. Vì ở những khách điếm kia, đều không có chỗ nghỉ ngơi cho ngựa...


- Bọn họ đều là người từ phương xa đến. Có lẽ không biết được việc này nên đã vào nhầm những khách điếm kia...


Không đợi Hoắc Vũ Hoàn nói hết câu, tiểu nhị lại lắc đầu lia lịa:


- Tuyệt đối không hề có chuyện này. Không giấu gì đại gia, trong thành này tổng cộng có ba khách điếm lớn đều nằm ở hướng đông. Cho dù những vị khách kia có vào lầm những khách điếm đó đi nữa, thì bên ấy cungchĩ cho họ qua đây mà thôi. Huống hồ bốn, năm con ngựa cùng đến một lúc, tiểu nhân nhất định phải nhìn thấy. Hôm nay từ sáng sớm cho đến bây giờ, ở trên đường phố ngay cả hai con ngựa còn không nhìn thấy, nói chi là bốn con.


Hoắc Vũ Hoàn nghe những lời này không khỏi lấy làm ngạc nhiên. Chẳng lẽ hung thủ đã vòng qua thị trấn, đi suốt đêm hay sao ?


Vũ Hoàn cau mày lại hỏi:


- Thế thì ta muốn hỏi thăm về một người, đó là một gã thư sinh đi một mình không có cưỡi ngựa, ngươi có gặp qua người này chưa ?


Tên tiểu nhị trầm ngâm giây lát hỏi:


- Vị khách này cũng đến lúc trời gần tối phải không ?


- Không sai hắn cũng từ dãy núi ở phiá tây đến


Tiểu nhị lắc đầu đáp:


- Tiểu nhân cũng không nhìn thấy vị khách nào như vậy. Nhưng tiểu nhân có thể đến hai khách điếm kia hỏi giúp cho đại gia. Có lẽ vị khách ấy cũng ở một trong hai chỗ đó cũng nên.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Như là tương tư

Như là tương tư

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Would you wait

27-06-2016
Gặp gỡ và chia ly

Gặp gỡ và chia ly

Điều tệ hại nhất cuộc đời này không phải là không có ai để yêu. Mà là đã tìm

23-06-2016
Đồ ngốc "tỉnh tò"

Đồ ngốc "tỉnh tò"

Trời ơi là trời cái máy tính...... bực mình không chịu được. Nó rút phịch cái phích

27-06-2016
Em ngoan lắm!

Em ngoan lắm!

Mười năm qua đi, tôi mới hiểu hết những gì thầy muốn nhắn. Có những điều không

27-06-2016
Một kẻ hợm hĩnh

Một kẻ hợm hĩnh

Anh Gà Trống bay lên đậu trên hàng rào rồi rướn cao đầu lên trời. – Anh đang

24-06-2016

Old school Easter eggs.