Miêu Phi Hổ cười nhạt:
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hắn cũng đã sắp đến rồi. Âu lão đệ nhẫn nại chờ một chút, lát nữa nhất định sẽ gặp được hắn.
Âu Nhứt Bằng tỏ vẻ bực tức:
- Chỉ là tiểu đệ không phục hắn mà thôi. Miêu lão ca đã đích thân gởi thiệp mời hắn, thế mà hắn còn ra vẻ làm bộ làm tịch, rề rà không đến đúng hẹn...
Miêu Phi Hổ lại cười:
- Vị khách này không phải là nhân vật tầm thường. Nếu không thì ta đâu có rời khỏi Yến Sơn mà đợi hắn ở đây chứ?.
Cửu Đầu Long Vương Dương Phàm châm biếm nói:
- Xem ra vị khách này nhất định là nhân vật rất nổi danh, nếu không thì đâu đáng để Miêu lão ca hạ mình kết giao bằng hữu phải không?
Miêu Phi Hổ gật đầu đáp:
- Không sai, nói đến tên tuổi của hắn, hai vị nhất định cũng đã nghe tiếng từ lâu. Nhưng mà chúng ta ai cũng chưa từng thấy qua diện mạo của hắn.
Dương Phàm ý một tiếng nói:
- Thật vậy sao? Dám hỏi hắn là...
Miêu Phi Hổ gằn từng chữ:
- Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn.
Vừa nghe đến năm chữ Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn thì cả Âu Nhứt Bằng lẫn Dương phàm đều giật mình biến sắc.
Âu Nhứt Bằng vội hỏi:
- Có phải chính là Hoàng Phong Thập Bát Kỳ Hoắc Vũ Hoàn không?
Miêu Phi Hổ gật đầu đáp:
- Chính hắn.
Dương Phàm xen vào:
- Hành tung của Hoắc Vũ Hoàn xuất quỉ nhập thần, giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Miêu lão ca làm thế nào mà hẹn được hắn?
Miêu Phi Hổ kiêu ngạo nói:
- Vì việc này mà ta đã phái đi hơn một trăm cao thủ mới có thể đưa được tấm hắc thiếp đến tận tay hắn, quả thật việc này không đơn giản chút nào.
- Nhưng mà từ trước đến nay, Hoàn Phong Thập Bát Kỳ không qua lại với một ai, như thế Hoắc Vũ Hoàn đêm nay có đến không?
Miêu Phi Hổ gật đầu:
- Chỉ cần hắn nhận được tấm hắc thiếp thì ta tin chắc hắn nhất định sẽ đến.
Âu Nhứt Bằng lên tiếng hỏi:
- Miêu lão ca muốn mời hắn tham dự đánh cướp số tiêu lần này do tiêu cục Song Long áp tải sao?
Miêu Phi Hổ không trực tiếp trả lời vào câu hỏi, mà lão hỏi ngược lại:
- Thế còn ý hai vị như thế nào?
Dương Phàm nhíu mày đáp:
- Nếu như Hoàn Phong Thập Bát Kỳ tham dự vào việc này, chỉ sợ sẽ không có phần của chúng ta.
Âu Nhứt Bằng cũng nôn nóng:
- Tiểu đệ nghĩ rằng càng ít người tham dự càng tốt. Nhiều người sẽ dễ bị lộ tin tức, hơn nữa ý kiến cũng khó thống nhất...
Miêu Phi Hổ lắc đầu:
- Không! Các người đã hiểu sai rồi.
Âu Nhứ Bằng liền hỏi:
- Tại sao?
Miêu Phi Hổ nói tiếp:
- Số châu báu lần này do tiêu cục Song Long áp tải, giá trị vô cùng to lớn. Tin tức này sớm đã bị tiết lộ, cho dù chúng ta có mời Hoắc vũ Hoàn tham dự hay không thì Hoàn Phong thập Bát Kỳ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chi bằng mọi người hợp tác không phải hay hơn sao? Nghe nói số châu báu này là toàn bộ tài sản của Tần Ngự sử vơ vét được, bao nhiêu đó cũng đủ cho mọi người dùng cả đời, chia ba hay chia bốn thì có ít đi là bao chứ.
Âu Nhứt Bằng nghe lão nói thế liền im bặt.
Dương Phàm trầm ngâm một hồi rồi lên tiếng:
- Chỉ sợ Hoắc Vũ Hoàn không chịu hợp tác với ta Miêu Phi Hổ mỉm cười nói:
- Vì thế ta mới đích thân ra mặt. Với tiếng tăm của ta, ta nghỉ có lẽ hắn sẽ không từ chối. Vả lại...
Lão đột nhiên im lặng rồi nói tiếp:
- Chúng ta từ lâu đều đã nghe danh của Hoắc Vũ Hoàn, nhưng mà chưa ai thấy qua diện mạo của hắn. Có thể lần này thấy được tận mặt của hắn, có thể nói đối với chúng ta chỉ có lợi, hai vị thấy có đúng không?
Dương Phàm gật đầu nói:
- Miêu lão ca quả là cao kiến, đáng mặt là thủ lĩnh của Yến Sơn Miêu Phi Hổ đắc ý nói:
- Hai vị cứ yên tâm, ta đã có an bài sẵn hết rồi.
Dương Phàm chợt hỏi:
- Lỡ như đêm nay hắn không đến thì sao?
- Hiện tại còn chưa đến canh ba, nếu như hắn muốn đến thì nhất định trước canh ba hắn sẽ đến. Ngộ nhỡ hắn không đến thì chúng ta cũng cứ bàn bạc.
Dương Phàm gật đầu ngồi im.
Lúc này trong phòng trở lại im lặng như trước. Cả ba người đều tập trung nghe ngóng động tịnh bốn bề.
Từng cơn gió lướt qua đầu những ngọn cây trong sân, làm tiếng lá của chúng kêu lên xào xạc, ánh trăng lấp lánh trên những tàn lá như những ngọn sóng, nhưng tuyệt nhiên không hề nghe thấy động tịnh gì của vị khách quý kia.
Sau một thời gian rất lâu, từ phía lầu canh lại vang lên ba tiếng mõ, bây giờ đã đúng canh ba.
Âu Nhứt Bằng vá Dương Phàm đưa mắt nhìn nhau, cả hai không hẹn mà cùng thở dài một tiếng. Thời gian đã đến, nhưng xem tình hình thì có lẽ Hoắc Vũ Hoàn sẽ không tới.
Ai ngờ rằng, trong lúc dư âm của tiếng mõ còn chưa dứt, thì từ cửa sổ trên mái nhà phát ra một tiếng động và từ trên rơi xuống một vật dài dài.
Thì ra đó là một ống trúc màu xanh. Khi ống trúc vừa chạm xuống mặt bàn, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu cái "tách". Một đầu ống trúc bị vỡ ra thành nhiều que giống như những cánh của một bông hoa đang nở. Từ trong ống trúc rơi ra một tấm thiếp màu đen, chính là tấm hắc thiếp mà gã hán thử mặt ngựa đã đưa đến toà hoa viên ở phía sau tiệm cầm đồ Hồng Phát.
Cả ba người bị biến cố đặc biệt này làm cho giật mình, tất cả nhất tề ngửa mặt nhìn lên mái nhà.
Miêu Phi Hồ trầm giọng nói:
- Là Hoắc đại hiệp đến phải không?
- Không dám, tiểu đệ đến chậm một bước, đáng phạt một ly.
Lời phát ra không phải tự trên mái nhà, mà là ngay ở bên cạnh ba người. Thì ra trên chiếc ghế còn trống, không biết từ lúc nào đã có một đại hán mặc lam bào ngồi trên đó.
Trên mặt người mới đến che một tấm mạng, cho nên không nhìn rõ được diện mạo của gã. Gã giơ cái ly không trong tay về phía ba người.
Âu Nhứt Bằng ngạc nhiên hỏi:
- Các hạ chính là Hoắc Vũ Hoàn?
Người mặc lam bào cười lớn:
- Thế nào? Các vị mời ta đến uống rượu, ngay cả ta là ai cũng không biết sao?
Dương Phàm liền tiếp lờl:
- Người mà bọn ta mời là Hoắc đại hiệp, các hạ mặt che mạng đen, làm sao biết được các hạ là ai?
- Thế các vị có gặp qua Hoắc Vũ Hoàn chưa?
Âu Nhứt Bằng đáp:
- Chưa!
Người mặc lam bào cười ha hả:
- Các vị chưa gặp qua Hoắc Vũ Hoàn, thế thì ta che mặt hay không, cũng đâu có trở ngại gì. Hơn nữa, các vị chưa gặp qua Hoắc Vũ Hoàn, thì làm sao biết được Hoắc Vũ Hoàn là người thường hay bịt mặt?
Những lời này làm cho Âu Nhứt Bằng cứng miệng không nói lên lời.
Miêu Phi Hổ vội cười nói:
- Nói rất phải, Hoắc lão ca vốn là thần long, trước giờ không để lộ chân tướng cho mọi người xem thấy, chúng ta không nên đa nghi, hãy mau nhập tiệc đi.
Người mặc lam bào tỏ vẻ giận dỗi nói:
- Hoắc mỗ đến là do có thiệp mời, chứ không phải đến đây gạt mọi người để ăn uống đâu.
Miêu Phi Hổ liền cười lớn để che đi sự ngượng ngùng:
- Ba vị lần đầu tiên gặp mặt, để lão phu giới thiệu thay cho quý vị.
Người mặc áo lam vội nói:
- Không cần Miêu lão ca phải nhọc sức, hai vị này không biết Hoắc Mỗ nhưng Hoắc mỗ thì biết họ. Dương Long Vương oai chấn Hoàng Hà và Âu lão ca danh dương tứ hải.
Nói xong người mặc lam bào tự rót rượu vào chung mình rồi nói:
- Miêu lão ca phá lệ thỉnh mời, Hoắc mỗ cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Vậy Hoắc mỗ xin kính ba vị một ly.
Mọi người vừa uống hết ly thứ nhất, thì người mặc lam bào lại rót rượu, đưa chung lên nói:
- Thanh danh Yến sơn bao trùm thiên hạ. Long bang anh minh giang hồ đều biết, một trăm lẻ tám cái đầu lâu của Âu lão ca được xem như võ lâm chi bảo. Hoắc mỗ tuy thấp hèn, nhưng cũng cảm thấy dược vinh dự. Nào! Hoắc mỗ kính các vị một ly.
Uống hết ly thứ hai, gã rót thêm ly thứ ba. Miêu Phi Hổ mỉm cười cản lại nói:
Chương sau