- Tại sao?
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đinh Cầu Cảnh buông gọn:
- Vì ngươi vốn có cốt khí của một lãng tử.
Diệp Khai thở dài:
- Nếu tại hạ nói rằng trừ cái địa phương quỷ quái này ra thì tại hạ không còn một nơi nào khác dung thân, các hạ có tin không?
Đinh Cầu Cảnh đáp:
- Cái đó nghe ra cũng có lý.
Lão dở quyển sổ ra hỏi tiếp:
- Một vụ kiếm bạc cuối cùng của các hạ là cái vụ lừa một lão già ở đất Quan Đông, lấy một túi hạt đậu vàng...
Diệp Khai cười mỉm:
- Tại hạ bình sinh rất ghét đậu, cho nên dù là đậu bằng vàng thì tại hạ cũng chẳng giữ. Cho nên túi hạt đậu bằng vàng vừa qua tay là tại hạ cho nó đi luôn.
Đinh Cầu Cảnh vụt trầm giọng hỏi:
- Không ai mời các hạ đến đây?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không.
Đinh Cầu Cảnh tiếp:
- Các hạ biết là nơi đây ít có cơ hội giúp các hạ kiếm ra tiền chăng?
Diệp Khai gật đầu:
- Tại hạ thấy điều đó.
Đinh Cầu Cảnh hỏi:
- Thế các hạ chuẩn bị lối sống bằng cách nào?
Diệp Khai mỉm cười:
- Tại hạ chưa thấy được một cư dân nào ở điạ phương này chết đói.
Đinh Cầu Cảnh hỏi:
- Giả như các hạ biết được có một địa phương mà nơi đó các hạ có thể kiếm ra hằng vạn lượng bạc thì các hạ có đến chăng?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không .
Đinh Cầu Cảnh hỏi:
- Tại sao?
Diệp Khai đáp:
- Bởi vì biết đâu ở đây tại hạ lại có cơ hội phát tài.
Đinh Cầu Cảnh chớp mắt:
- A.
Diệp Khai tiếp:
- Tại hạ nhận thấy ở đây người ta bắt đầu cần dùng đến mẫu người như tại hạ.
Đinh Cầu Cảnh hừ một tiếng:
- Mẫu người của các hạ?
Diệp Khai điềm nhiên:
- Một người có võ công không kém lắm song lại có cái miệng rất kín nên có ai bỏ tiền ra mà dùng thì chắc chắn là không thất vọng.
Đinh Cầu Cảnh trầm ngâm một lúc, đôi mắt sáng lên từ từ, rồi cao giọng hỏi:
- Giết một người thì các hạ định giá bao nhiêu tiền?
Diệp Khai ung dung đáp:
- Cái đó còn tùy người mà tại hạ giết.
Đinh Cầu Cảnh hỏi:
- Cứ kể như giết một người có cái giá cao nhất.
Diệp Khai buông ngay:
- Ba vạn lượng bạc.
Đinh Cầu Cảnh gật đầu:
- Được. Tại hạ trao trước một vạn, còn hai vạn sẽ trao sau khi xong việc.
Đến lượt Diệp Khai sáng mắt hỏi:
- Giết ai? Phó Hồng Tuyết?
Đinh Cầu Cảnh cười lạnh:
- Hắn đâu xứng với cái giá đó.
Diệp Khai hỏi:
- Thế thì ai?
Đinh Cầu Cảnh đáp:
- Vạn Mã Đường.
Tiêu Biệt Ly ngồi đó tỉnh bơ, mường tượng nghe cả hai bàn chuyện trên trời dưới đất, không mảy may liên quan đến lão.
Đinh Cầu Cảnh nhìn Diệp Khai không chớp mắt. Bàn tay đeo nhẫn có một tư thế cổ quái.
Diệp Khai cuối cùng thở dài mấy tiếng, nhếch nụ cười khổ, thốt:
- Thì ra các vị muốn giết Vạn Mã Đường. Thì ra chính là các vị.
Đinh Cầu Cảnh bỉu môi:
- Các hạ không nghĩ đến?
Diệp Khai lắc đầu:
- Lão ấy với các vị có cừu hận gì? Tại sao các vị muốn giết lão?
Đinh Cầu Cảnh lạnh lùng:
- Các hạ nên minh bạch điều này: là hiện tại chính tại hạ hỏi chứ không phải các hạ hỏi.
Diệp Khai lại thở dài:
- Tại hạ minh bạch.
Đinh Cầu Cảnh hỏi:
- Các hạ có muốn ba vạn lượng bạc xài chơi không?
Diệp Khai không đáp.
Chàng cần gì đáp, chỉ cần chìa tay ra là đủ lắm rồi.
Hai mươi tấm ngân phiếu, mỗi tấm là một ngàn lượng. Diệp Khai trố mắt:
- Hai vạn lượng?
Đinh Cầu Cảnh gật đầu:
- Phải.
Diệp Khai mỉm cười: - Các hạ rộng rãi quá. Đinh Cầu Cảnh lắc đầu: - Không phải rộng rãi mà là cẩn thận.
Diệp Khai cau mày:
- Cẩn thận?
Đinh Cầu Cảnh thốt: - Một mình các hạ không giết nổi Vạn Mã Đường. Diệp Khai à lên một tiếng. Đinh Cầu Cảnh tiếp: - Một vạn phần các hạ. Một vạn, các hạ tìm viện thủ. Diệp Khai hỏi: - Ở địa phương này làm gì có kẻ đáng giá đó. Đinh Cầu Cảnh hừ một tiếng: - Tự các hạ hiểu lấy.
Diệp Khai chớp chớp mắt: - Các hạ muốn tại hạ kêu gọi đến oht? Đinh Cầu Cảnh không đáp.
Thế là lão mặc nhận.
Diệp Khai hỏi: - Làm sao các hạ biết là tại hạ mua chuộc được hắn? Đinh Cầu Cảnh hỏi lại: - Thế các hạ chẳng phải là bằng hữu của hắn à?
Diệp Khai lắc đầu:
- Hắn không có bằng hữu.
Đinh Cầu Cảnh thốt: - Với ba vạn lượng bạc, người ta dễ tìm bằng hữu lắm. Diệp Khai cau mày: - Cũng có người không bán mình chứ. Đinh Cầu Cảnh buông gọn: - Ít nhất thì các hạ cũng phải thử xem sao.
Diệp Khai hỏi:
- Sao các hạ không tự mình làm thử?
Đinh Cầu Cảnh lạnh lùng:
Chương trước | Chương sau