Trầm Tam Nương cắn môi, cuối cùng cúi đầu đáp:
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tôi muốn tìm một người.
Công Tôn Đoạn quát:
- Tìm ai?
Trầm Tam Nương hỏi lại:
- Có quan hệ gì đến ông?
Công Tôn Đoạn hừ lạnh:
- Đi theo ta, rồi muốn nói gì thì tự do nói.
Công Tôn Đoạn đi trước, bước những bước dài và nhanh.
Trầm Tam Nương có vẻ miễn cưỡng theo sau, vất vả quá.
Thế thuật khinh công siêu việt của bà đâu? Vừa rồi bà xử dụng một thân pháp tinh diệu quá mà.
Chẳng lẽ bà quên ngón nghề cao tuyệt của bà?
Ra đến đường, gặp đoạn vắng, Công Tôn Đoạn đáp câu hỏi của bà:
- Việc của Mã Không Quần là việc của Công Tôn Đoạn, ngươi biết chưa. Không một ai được làm gì để nhục cho lão.
Trầm Tam Nương cãi:
- Tôi làm gì mà ông nói là gây nhục cho lão ta?
Công Tôn Đoạn cao giọng:
- Việc ngươi vừa làm đó.
Trầm Tam Nương thở dài:
- Tôi chỉ muốn đi tìm một vài nữ nhân đàm đạo giải khuây, vậy mà cũng cho là làm nhục lão được à? Ông đừng quên tôi là nữ nhân. Nữ nhân tìm nữ nhân cũng không được dao?
Công Tôn Đoạn hỏi:
- Ngươi tìm ai?
Trầm Tam Nương đáp:
- Thúy Bình cô nương.
Công Tôn Đoạn gằn giọng:
- Nàng ấy không phải là nữ nhân suông. Nàng ấy là con điếm.
Trầm Tam Nương cười lạnh:
- Điếm? Con điếm mà ông gọi được nàng không? Nàng chịu tiếp ông không?
Công Tôn Đoạn quay mình, tung một quyền vào bụng bà ta. Bà không né tránh cũng không phản ứng.
Hứng một quyền vào bụng, bà cong úp thân hình xuống, loạng choạng, chân lùi bảy tám bước, rồi ngồi phệt xuống đường.
Kế đó bà ói mữa, mữa toàn nước chua trong bao tử.
Công Tôn Đoạn bước tới chụp tóc bà, nhấc bổng bà lên, cao giọng thốt:
- Ta biết ngươi cũng là một con điếm. Song trước kia ngươi muốn bán mình cho ai thì tùy. Chứ bây giờ thì không được.
Trầm Tam Nương cắn răng, cố nhẫn nại, lệ thảm tuôn tràn, giọng bà rung rung:
- Ông... ông muốn làm gì tôi?
Công Tôn Đoạn gằn mạnh:
- Ta hỏi câu nào, ngươi đáp câu đó, đáp đúng sự thật. Biết chưa?
Trầm Tam Nương chưa nói. Công Tôn Đoạn đã hoành tay, chặt sống tay vào hông
bà.
Bà co rúm người lại, lệ thảm lại tuôn tràn.
Công Tôn Đoạn quát: - Ngươi hiểu chưa?
Trầm Tam Nương gật đầu.
Công Tôn Đoạn hỏi: - Ngươi rời nhà từ lúc nào?
Trầm Tam Nương đáp:
- Mới đây thôi.
Công Tôn Đoạn tiếp:
- Ra khỏi nhà là đi ngay đến đây?
Trầm Tam Nương gật đầu:
- Công Tôn Đoạn tiếp:
- Gặp con điếm Thúy Bình chưa?
Trầm Tam Nương lắc đầu:
- Chưa.
Công Tôn Đoạn hừ một tiếng:
- Tại sao chưa?
Trầm Tam Nương đáp:
- Vì nàng đang tiếp khách.
Công Tôn Đoạn hỏi:
- Có tìm ai khác không? Có đi đến nơi nào khác không?
Trầm Tam Nương lắc đầu.
Công Tôn Đoạn quát:
- Thật vậy?
Y lại vung quyền, lần này y chọn chỗ có thịt nhiều hơn xương.
Một tiếng bịch vang lên. Y điểm một nụ cười. Chừng như y thích nghe loại âm thanh đó.
Trầm Tam Nương kêu lên:
- Tôi nói không. Không gặp ai khác, không đến nơi nào khác.
Công Tôn Đoạn nhìn bà, ánh mắt chớp hung quang. Tay quyền vẫn nắm chặt, chờ vung ra.
Trầm Tam Nương đột nhiên nhào tới, hai tay quàng quanh cổ Công Tôn Đoạn, hai chân kẹp sát hông y, rồi bà vừa khóc vừa gào:
- Nếu ngươi thích đánh ta thì đây, ngươi đánh đi. Ngươi cứ đánh chết ta đi.
Bà ghì mạnh hơn, ngực áp sát ngực y, mượn cái thế dãy dụa để mà chà sát ngực bà vào ngực y, cho đôi nhủ hoa cồm cộm chọc nhột y. Đồng thời đôi chân bà rà lên rà xuống nơi hông y.
Cảm giác rờn rợn chuyển khắp mình. Trong khi đó Công Tôn Đoạn lại nghe hơi thở nong nóng và phều phào của Trầm Tam Nương phớt phớt nơi cổ. Trầm Tam Nương lại tựa đầu lên vai y, khóc rấm rứt, vừa khóc vừa rên rỉ:
- Ta biết là ngươi thích đánh ta lắm mà. Đánh đi. Đánh cho ta chết ngay đi.
Hai bàn tay đang nắm chặt, mười ngón từ từ lơi ra, cuối cùng Công Tôn Đoạn xuôi lơ luôn hai tay.
Niềm phẫn nộ nơi ánh mắt của y cũng tan biến luôn.
Kế đó hơi thở của y bắt đầu dồn dập, thô bạo.
Trầm Tam Nương tiếp:
- Đánh đi. Đánh chết ta cũng chẳng sao. Nếu còn sống sót, ta nhất định không tố cáo với ai biết về sự tình này.
Công Tôn Đoạn bắt đầu rung người. Không ai tưởng con người hộ pháp đó lại có thể run được.
Y bị khích động mạnh.
Càng run người, y càng để lộ những cái vụng về trong thái độ. Cái vụng về của dục vọng, càng vụng về càng hấp tấp luống cuống...
Nhưng y vùng mình lên, cố lấn át cơn dục vọng. Sợ chậm trễ là can đảm tiêu tan luôn, y tung mạnh một quyền vào bụng Trầm Tam Nương.
Bà ngã ngửa người nằm trên mặt đường.
Công Tôn Đoạn nhổ một bãi nước bọt xuống mặt bà. Đoạn y quay mình đi tìm con ngựa.
Y tự hận chứ không hận Trầm Tam Nương, hận mình không đủ cương quyết cự tuyệt sự dụ hoặc, lâi không dám tiếp thọ sự hiến dâng đó.
Trầm Tam Nương lau khô lệ. Chỗ bị Công Tôn Đoạn đánh bắt đầu rên đau. Thế nào rồi qua đêm nay, chỗ đó cũng phải sưng lên bầm tím.
Bàn tay của Công Tôn Đoạn mạnh như chiếc sừng trâu, quật cây cối cũng phải gãy xuống thì huống chi là xác thịt con người.
Tuy nhiên bà không buồn, không hận. Bởi bà biết chẳng bao giờ Công Tôn Đoạn đem sự tình này tiết lộ với ai. Bà không muốn Vạn Mã Đường biết bà có ra khỏi phòng trong đêm nay.
Hiện tại chỉ có mỗi một người biết được sự bí mật của bà.
Người đó là người nấp trên nóc nhà nghe trộm câu chuyện của bà và bà đã đuổi theo, song không theo kịp.
Người đó là ai?
Phải là Diệp Khai chăng?
Chương trước | Chương sau