Diệp Khai đáp:
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tại vì tại hạ mến thích bà ấy, từ lâu tại hạ chỉ mến thích bà ấy, còn cô nương bất quá chỉ là một cô bé con. Bà ấy trong con mắt tại hạ là nữ nhân đáng yêu nhất trên đời. Vì bà ta tại hạ có thể từ bỏ tất cả.
Đinh Vân Lâm kinh hãi nhìn sững chàng.
Lâu lắm nàng rung giọng hỏi:
- Bà ấy chịu đi theo ngươi ?
Diệp Khai mỉm cười:
- Đương nhiên là bà chịu. Cô nương từng nói, tại hạ là một nam nhân đáng yêu lắm mà !
Đinh Vân Lâm đỏ mắt, xanh mặt, mường tượng bị ai tát mạnh vào má.
Nàng lùi lại từng bước, từng bước, đổ lệ như mưa, đột nhiên quay mình chạy vào, dụng lực đẩy cửa phòng của Trầm Tam Nương.
Diệp Khai không ngăn trở, bởi chàng biết Trầm Tam Nương cũng sẽ nói như chàng.
Bởi, Trầm Tam Nương đã đáp ứng với chàng rồi.
Bỗng, có tiếng kêu kinh hãi từ phòng Trầm Tam Nương vọng ra.
Âm thinh của Đinh Vân Lâm.
Đèn trong phòng còn cháy, ánh sáng chiếu rõ gương mặt của Trầm Tam Nương, gương mặt bình tĩnh.
Bà đã chết.
Một thanh đao cắm tại ngực bà, máu đổ nhuộm ướt đỏ y phục.
Nơi chân đèn có một mảnh giấy nhỏ, mảnh giấy viết:
- Đinh cô nương là một cô bé tốt, tôi xem nàng rất yêu mến công tử, dù tôi có đáp ứng công tử, song tôi là nữ nhân đâu nỡ giúp công tử lừa dối nàng ? Tôi không thể chờ xem các vị giết Vạn Mã Đường chủ !
Tuy nhiên Đinh Vân Lâm vẫn chưa hiểu.
Nàng quay mình, lúc đó Diệp Khai đã vào phòng rồi.
Nàng trừng mắt hỏi:
- Thì ra ngươi lừa ta ! Tại sao ngươi lừa ta ? Tại sao ngươi muốn ta phải thương tâm ?
Diệp Khai thống khổ hết sức, buông tiếng thở dài, đáp:
- Tại vì sớm muộn gì rồi đây cô nương cũng phải thương tâm !
Đinh Vân Lâm hét lên:
- Tại sao ? ... Tại sao ?...
Diệp Khai không đáp, chuẩn bị bước ra.
Đinh Vân Lâm níu áo chàng, tiếp:
- Rõ ràng là ngươi đã đáp ứng cùng đi với ta về nhà ta, hiện tại cũng sắp đến nơi rồi, sao ngươi cãi biến chủ ý ?
Diệp Khai đáp:
- Tại vì bỗng nhiên tại hạ cảm thấy chán ghét cô nương lạ lùng.
Chàng dụng lực hất tay nàng ra, đầu không quay, chân bước luôn.
Chàng không dám quay đầu, sợ Đinh Vân Lâm bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của chàng.
Chàng trốn chạy Đinh Vân Lâm, bất ngờ lại đụng đầu Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đã đến đây từ lâu, nghe hết mọi điều.
Mường tượng hắn đồng tình với Diệp Khai, tuy gương mặt vẫn lạnh lùng như lúc nào.
Diệp Khai kêu lên:
- Các hạ ? Các hạ đến đây nữa sao ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta đến là phải hơn ngươi ! Ngươi không nên đến !
Diệp Khai vụt cười, nụ cười thê lương quá. Chàng hỏi:
- Người không nên đến là tại hạ à ? Thật vậy sao ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Chẳng những ngươi không nên đến mà ngươi cũng không nên có thái độ đó đối với nàng.
Diệp Khai chớp mắt:
- Ạ ?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Bởi, sự tình không liên quan với ngươi mảy may, người trong họ Đinh không có cừu oán với ngươi, ta đến đây tìm ngươi, bất quá để bảo cho ngươi đưa nàng đi xa, và vĩnh viễn ngươi đừng chạm vào vụ này nữa.
Diệp Khai cười khổ:
- Chừng như trong hai hôm nay, các hạ biết nhiều việc quá ! Nhiều hơn trước.
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
- Ta biết hết rồi !
Diệp Khai hỏi:
- Có cái gì chứng minh chứ !
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
- Ta đã gặp Đinh Linh Trung !
Diệp Khai không hỏi nữa.
Câu nói của Phó Hồng Tuyết quá đủ, chàng không cần hỏi thêm.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Có phải là ngươi cũng biết khá nhiều việc ?
Diệp Khai gật đầu.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Làm sao ngươi biết !
Diệp Khai không đáp, chỉ thở dài rồi thốt:
- Tại hạ chỉ kỳ quái, không hiểu tại sao Đinh Linh Trung dám mạo hiểm tìm các hạ !
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Ta lại kỳ quái hơn ngươi, tự hỏi tại sao ngươi cứ mãi mãi chen vào vụ này !
Bỗng, có người cất tiếng:
- Tại vì trời sanh hắn với cái sở thích gánh vác việc người, và hiện tại thì phiền phức bắt đầu đến với hắn.
Một tiếng cười lạnh tiếp nối theo câu nói.
Câu nói và tiếng cười phát xuất từ phía hậu, song người không xuất hiện.
Từ trên mái nhà, một hạt đậu phộng bay lên, rồi rơi xuống.
Diệp Khai kêu lên:
- Lộ Tiểu Giai !
Tiếng cười đáp lại lời chàng, rồi người đáp:
- Tại hạ !
Diệp Khai hỏi:
- Các hạ cũng đến ?
Lộ Tiểu Giai thở dài:
- Tại hạ vốn không tưởng đến, song rất tiếc không thể không đến !
Diệp Khai hỏi:
- Đến để làm gì ?
Lộ Tiểu Giai thở dài:
- Trừ việc giết người ra, tại hạ đâu còn việc gì khác để làm ! Cái nghề của tại hạ là giết người mà !
Diệp Khai hỏi:
- Giết ai ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Trừ các hạ ra, còn ai nữa ?
Diệp Khai mỉm cười.
Lộ Tiểu Giai hỏi:
Chương trước | Chương sau