Chủ nhân hỏi gấp:
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Làm sao ngươi biết được ? Chẳng lẽ ngươi trông thấy tận mắt ?
Mã Không Quần do dự một chút, rồi gật đầu.
Chủ nhân cao giọng:
- Ngươi thấy mà không cứu ?
Mã Không Quần thở dài:
- Đáng lẽ ta phải cứu hắn, song chính ta cũng thọ thương tự mình lo liệu cho mình chưa xong thay ...
Chủ nhân hỏi:
- Ai gây thương tích cho ngươi ?
Mã Không Quần đáp:
- Hắn ! Phi đao của hắn !
Chủ nhân nghẹn lời. Mã Không Quần tiếp:
- Bất chấp sự tình thế nào, ta đã đến đây rồi, thì ngươi không còn đứng ngoài vòng được nữa.
Chủ nhân hỏi:
- Ngươi chuẩn bị làm sao ?
Mã Không Quần tiếp:
- Mười chín năm trước, ta với ngươi là hai kẻ chủ mưu trong vụ án bên ngoài Mai Hoa Am, trên giang hồ không một ai tưởng đến điều đó. Phó Hồng Tuyết dù có tài năng vô thượng cũng không đến đây được.
Chủ nhân hỏi:
- Cho nên ngươi chuẩn bị đến đây ẩn náu ?
Mã Không Quần đáp:
- Tạm thời vậy thôi, trong tương lai nếu có cơ hội ta sẽ tính đến việc trảm thảo trừ căn, trừ diệt Phó Hồng Tuyết.
Chủ nhân lạnh lùng:
- Ta với ngươi vốn chẳng có giao tình, song việc đã như thế rồi, ta không thể đuổi ngươi !
Mã Không Quần bật cười khan:
- Đương nhiên, ngươi không thể giết ta để diệt khẩu, ngươi là bậc thông minh, hẳn phải hiểu là ta có chuẩn bị trước rồi, mới đến đây tìm gặp ngươi.
Chủ nhân cười lạnh:
- Ngươi có đủ một trăm hai mươi tám cái tâm. Bất quá trong mấy năm gần đây, ta hoàn toàn cách biệt với hồng trần. Dù tại đây, ta có giết ngươi, ngoài đời cũng chẳng ai hay biết đâu.
Mã Không Quần cười nhạt:
- Vậy là ta yên tâm ở lại đây !
Chủ nhân chợt hỏi:
- Ngươi vừa nói đến Diệp Khai, chừng như ta có nghe đến cái tên đó.
Mã Không Quần chớp mắt:
- Ạ ?
Chủ nhân tiếp:
- Dù Phó Hồng Tuyết không đến, Diệp Khai sớm muộn gì cũng phải đến
Mã Không Quần kinh ngạc:
- Tại sao ?
Chủ nhân giải thích:
- Tại vì hiện tại y được kể như con rể trong gia đình họ Đinh của ta !
Mã Không Quần kêu lên:
- Ngàn vạn lần không nên !
Chủ nhân lạnh lùng:
- Tại sao không nên. Nếu y làm con rể của họ Đinh, thì cao gối mà ngủ kỹ ! Con gái họ Đinh vốn không thể lấy một người chồng như vậy, ta vốn không chấp nhận cuộc hôn nhân đó, song bây giờ thì ta lại muốn thành toàn cho chúng.
Mã Không Quần bỗng cười lạnh:
- Ngươi muốn thành toàn cho chúng ? Lúc nào thì người ta thành toàn cho ngươi ?
Chủ nhân trầm lặng.
Sau đó, có tiếng bước chân người.
Nên biết, cả hai tắt đèn tối, đối thoại, không ai trông thấy ai.
Rồi một tiếng bình vang lên, người nào đó trong hai, xô cửa bước ra ngoài.
Người đó, hẳn là chủ nhân.
Mã Không Quần cười nhẹ, lẩm nhẩm:
- Diệp Khai ! Diệp Khai ! Tốt hơn hết, ngươi không nên đến đây. Nếu ngươi đến, ta bảo chứng là ngươi sẽ hối hận.
Trên bàn có bình rượu, ánh trăng vàng soi qua cửa đọng lại nơi chiếc bình.
Mã Không Quần với tay cầm bình rượu, đưa lên miệng, hớp một ngụm, lẩm nhẩm tiếp:
- Quả là rượu ngon ! Một người tịch mịch.. đích xác là nên ... Lão không dứt câu nói, thân hình cứng, rồi ngã xuống. Ngồi bó gối nơi thềm đá trong đêm lạnh, Diệp Khai đếm lá rơi chao chao giữa ánh trăng vàng.
Chàng chợt nhớ đến Tiêu Biệt Ly, tưởng đến các việc xảy ra tại Biên Thành, sang qua lão ni tại Mai Hoa Am, đến phần mộ nơi triền núi.
Mọi việc, chàng cầm như thông suốt, chỉ có một là chàng còn thắc mắc.
Chàng khó giải quyết việc đó.
Không phải là không giải quyết được, chỉ vì chàng không muốn làm thương hại ai, cũng không thể làm thương hại mình.
Bỗng, chàng quay đầu lại, thốt:
- Cô nương đến đúng lúc đó, tại hạ định tìm cô nương đây.
Chàng đã nghe tiếng chân người và tiếng lục lạc leng keng vang phía sau, nên biết là ai đến.
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Sao không tìm ta ngay, mà lại ngồi đây đợi ?
Diệp Khai đáp:
- Vì tại hạ do dự, tự hỏi có nên nói với cô nương chăng ?
Đinh Vân Lâm cau mày:
- Việc gì thế ?
Diệp Khai thốt:
- Tại hạ vốn không muốn nói, song không nói là lừa dối cô nương. Cô nương đối với tại hạ rất tốt.
Chàng có vẻ vừa nghiêm trọng vừa lạnh lùng.
Đinh Vân Lâm không còn cười được nữa. Nàng linh cảm việc chàng sắp nói ra đây, không vui vẻ chút nào.
Nàng gượng cất tiếng:
- Bất cứ ngươi nói gì, ta cũng chẳng muốn nghe.
Diệp Khai tiếp:
- Cô nương không thể không nghe. Bởi tại hạ phải đi trước lúc đêm tàn.
Đinh Vân Lâm kêu lên thất thanh:
- Ngươi sắp đi ? Tại sao vừa rồi ngươi không nói cho ta biết ?
Diệp Khai đáp:
- Tại vì lần này cô nương không thể đi theo tại hạ !
Đinh Vân Lâm trố mắt:
- Ngươi đi một mình ? Đi đâu ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Tại hạ không đi một mình.
Đinh Vân Lâm lại kêu lên:
- Chẳng lẽ ngươi đi với Trầm Tam Nương ?
Diệp Khai gật đầu:
- Tại hạ đi với bà ấy !
Đinh Vân Lâm giật mình:
- Tại sao ?
Chương trước | Chương sau