XtGem Forum catalog
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 131 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 43 - Đường cung

↓↓

Mã Không Quần hỏi:

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Bây giờ thì sao ?


Trầm Tam Nương khóc một lúc, lau lệ rồi đáp:


- Bây giờ thì tôi thay đổi rồi.


Bà buông xong câu nói, nghe con tim nhói lên.


Bởi, bà cũng chưa thức ngộ rõ rệt, chính bà thay đổi hay Mã Không Quần thay đổi.


Mã Không Quần bình tĩnh nhìn bà, thần sắc lạnh lùng.


Lão hiểu, biến đổi là lẽ hằng và biến đổi thường hiển hiện ở điạ hạt cảm tình ở giới nữ nhân.


Huống chi, con người trong cảnh đào vong, luôn luôn sống với sự lo âu ?


Lão gật đầu, đáp:


- Được ! Đến do ngươi tự nguyện đến, chứ ta không yêu cầu. Hiện tại, ngươi muốn đi, thì cứ đi. Ta không bao giờ cưỡng ép trở ngăn.


Trầm Tam Nương cúi đầu:


- Tôi suy nghĩ kỹ lắm rồi. Tôi đi, là có lợi cho ông nhiều.


Mã Không Quần cười nhạt:


- Đa tạ ngươi ! Hảo ý của ngươi ta hiểu.


Trầm Tam Nương không chịu đựng nổi ba tiếng "đa tạ ngươi" của lão.


Trong giây phút, bà cảm thấy thẹn.


Bà suýt cải biến chủ ý.


Hồi ức lại mọi việc đã qua, bà phải nhìn nhận luôn luôn lão đối xử đẹp với bà.


Mã Không Quần hỏi:


- Ngươi chuẩn bị đi về đâu ? Làm gì ?


Trầm Tam Nương cắn môi cười đáp:


- Hiện tại tôi chưa có chủ ý. Có lẽ trước hết tôi kiếm một số tiền, rồi sinh nhai với nghề buôn bán nhỏ, mà cũng có thể tôi tậu đất, lập vườn, cấy lúa ...


Mã Không Quần hỏi:


- Qua ngày đoạn tháng nổi chăng ?


Trầm Tam Nương đáp:


- Nếu là trước kia thì tôi không thể chịu đựng nổi. Song bây giờ, tôi chỉ mong cần được an tịnh thôi. Tôi hy vọng được tự do, tự tại, sống vài năm, lúc đó có chết đi, cũng chảng còn luyến tiếc gì nữa.


Mã Không Quần hỏi:


- Nếu chưa chết gấp ?


Trầm Tam Nương đáp:


- Vào chùa thế phát làm ni cô !


Mã Không Quần cười mỉm:


- Đừng nói với ta những lời đó, ta không cần nghe làm chi. Ta biết, chẳng bao giờ ngươi làm ni cô đâu. Thực sự thì ngươi còn thanh xuân, tốt hơn nên tìm một nam nhân nào đó mà gá nghĩa, một nam nhân nhỏ tuổi ôn nhu, chứ ta thì ...già rồi ! Quá già ...


Lão cười, nụ cười không che dấu được ý niềm tật đố, phẫn nộ.


Trầm Tam Nương không nhìn lão, thở dài tiếp:


- Tôi không bao giờ tìm nam nhân ! Tôi ...


Mã Không Quần chận lời:


- Ngươi không tìm nam nhân thì nam nhân tìm ngươi !


Trầm Tam Nương trầm lặng một lúc:


- Việc tương lai, không ai dự liệu được !


Mã Không Quần lạnh lùng:


- Thực ra, ta hiểu rõ ngươi lắm rồi. Nữ nhân như ngươi đó, nếu vắng nam nhân trong ba hôm thôi, ngươi sẽ không bao giờ ăn được, ngủ được, ngươi sẽ cảm thấy cuộc sống mất hết thú vị ...


Trầm Tam Nương kinh hãi, không tưởng Mã Không Quần lại có thể nói những lời thô tục như thế ?


Mã Không Quần phẫn nộ đến đỏ mặt.


Lão buông luôn:


- Nhu cầu nam nhân của ngươi còn cần thiết hơn nhu cầu ẩm thực, ta đề nghị ngươi nên trở về với nghề điếm là hay hơn hết ! Làm điếm thì không sợ thiếu nam nhân vả lại ngươi còn có thể đổi món hằng ngày.


Trầm Tam Nương lạnh. Vừa rồi bà cảm thấy thẹn, bây giờ thì niềm thẹn đổi thành niềm giận, bà cao giọng đáp:


- Đề nghị đó tốt lắm, tôi có thể thực hiện. Bất quá tôi còn lo nam nhân ít quá. Mỗi ngày một vài người thì không đủ, phải có từ năm bảy người trở lên mới được !


Mã Không Quần vung tay tát mạnh vào mặt bà, thuận thế chụp luôn mớ tóc của bà, xoay mặt quát:


- Ngươi còn nói thêm một tiếng nữa, ta giết ngươi ngay.


Trầm Tam Nương cười lạnh:


- Ông giết tôi, thì càng tốt chớ có sao ! Đáng lẽ ông đã giết tôi từ lâu rồi kia mà ! Nếu tôi chết sớm thì tôi đâu còn phải ăn ngủ với ông thêm bao nhiêu đêm ngày kể từ lúc đó ! Ông nên biết, trong những hôm sau này, tôi tởm ông không tưởng nổi.


Bà chỉ còn có cách là nói những lời như vậy mới gây thương tổn cho lão.


Mã Không Quần nắm chặt bàn tay đưa cao lên, mắt trợn trừng nhìn bà.


Tay quyền lơ lững đó, chưa giáng xuống đầu bà.


Một lúc sau, lão thở dài buông xuôi tay xuống, lơi nắm tay.


Trong cái thoáng đó, lão chợt biến thành già hơn, suy nhược, mệt mỏi ...


Lão khoát tay:


- Ngươi đi đi, đi gấp đi ! Tốt hơn, vĩnh viễn ngươi đừng để ta gặp lại. Tốt hơn ...


Bỗng, lão nín lặng.


Lão vừa thấy ánh đao chớp, từ phía sau lưng Trầm Tam Nương xẹt tới.


Trầm Tam Nương nhăn mặt, đôi mắt trừng lên như lồi ra, đôi mắt ngời lên vẻ kinh ngạc, sợ hãi, đau đớn.


Bà đưa tay về phía Mã Không Quần, như để vơ vào lão.


Song, lão đã lùi lại một bước.


Bà mấp máy môi, như để nói gì, lời chưa thoát ra, bà đã ngã xuống.


Một thanh đoản đao cắm phập nơi lưng bà.


Thoạt đầu vừa trông thấy thanh đoản đao, Mã Không Quần vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc.


Nhưng, liền sau đó, lão khiếp sợ rõ rệt, sợ đến độ không bước tới nâng Trầm Tam Nương lên.


Mồ hôi lạnh đẫm ướt đầu lão.


Phi đao từ khu rừng bắn ra, song không một bóng người thấp thoáng tại khu rừng.


Mã Không Quần lùi, từng bước một, bước một, niềm khiếp sợ gia tăng theo bước lùi.


Trầm Tam Nương nằm tại chỗ, oằn oại rên rỉ. Lão không còn nhìn bà ta nữa, lão chỉ cố đến xác thân lão, lão chạy nhanh xuống núi.


Nghe tiếng chân lão xa dần, xa dần, Trầm Tam Nương nghe con tim trầm xuống, dần dần.


Bà không tưởng con người đó có thể ly khai bà một cách tàn nhẫn như vậy !


Ít nhất lão cũng phải hỏi qua bà một vài tiếng chớ !


Sau đó, bà lại nghe tiếng chân, rồi một người thở dài thốt:


- Không ngờ Vạn Mã Đường chủ là một nam nhân như thế ! Dù cho lão không thể báo cừu cho bà, ít nhất lão cũng phải chiếu cố đến bà ! Vậy mà lão vẫn bỏ chạy được, chạy nhanh hơn chó bị đuổi !


Âm thinh một nam nhân ! Âm thanh lạ !


Có phải là người ám toán bà ?


Người đó tiếp:


- Tuy bà chết nơi tay tại hạ, song lão mới là người đáng cho bà hận. Chỉ vì so với tại hạ, lão có nhiều lỗi hơn.


Quả nhiên là người đó hạ độc thủ.


Trầm Tam Nương định xoay trở mình xem người đólà ai.


Nhưng, người đó đạp chân lên lưng bà, cười lạnh mấy tiếng tiếp lời:


- Bà muốn thấy tại hạ ? Thấy làm chi ! Bà không nhận ra tại hạ đâu. Bởi không bao giờ bà gặp tại hạ, dù chỉ là một lần.


Trầm Tam Nương rung giọng:


- Đã là xa lạ với nhau, sao các hạ sát hại tôi ?


Người đó đáp:


- Tại vì tại hạ nhận ra, bà chết còn sướng hơn là sống mà phải chịu đau khổ dài dài.


Trầm Tam Nương cắn răng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Thầy

Thầy

Hồi bé nghĩ "thầy" đơn giản lắm, miễn ai dạy mình ở trường thì là thầy. Lớn lên,

23-06-2016
Yêu em là định mệnh

Yêu em là định mệnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Cô gái

25-06-2016
Mối tình mai anh đào

Mối tình mai anh đào

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Đà Lạt mùa

27-06-2016
Đề ơi là đề

Đề ơi là đề

Số là hôm qua hắn đánh trúng được đầu bảy nên hôm nay hắn chủ chi vụ nhậu

25-06-2016
For My First Love

For My First Love

Cậu bước vào cuộc đời tớ vào một ngày ve kêu đầu mùa. *** Thi tốt

24-06-2016
Một lời cảm ơn

Một lời cảm ơn

Lúc đó, nếu tôi có thể thì tôi đã mua cả tiệm ăn cho nó.Trước khi tôi nói được

30-06-2016
Đơn Phương !!!

Đơn Phương !!!

Lời tựaKhi tôi bắt đầu đặt bút viết ra những dòng này cũng là lúc tôi thả mình

20-07-2016 3 chương
Hoàn thành một tình yêu

Hoàn thành một tình yêu

Bạn có thể không biết Lâm Dĩ Thông là ai, nhưng bạn không nên xem nhẹ Lâm Dĩ Thông. Ôi

30-06-2016