- Tin chớ ! Ngươi cứ nói cho ta nghe. Nghe rồi là ta tin ngay !
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Diệp Khai thở dài:
- Tại hạ hy vọng nàng thành thật yêu Phó Hồng Tuyết, thành thật theo hắn, trên khắp mọi nẽo đường đời, đồng lao cộng khổ, vui chung hưởng, buồn cùng chia, chứ nếu không vậy thì ...
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Thì sao ?
Niềm lo âu hiện lộ nơi ánh mắt, chàng tiếp:
- Tại hạ không thể không giết nàng !
Đinh Vân Lâm chớp mắt:
- Ngươi làm được ?
Diệp Khai buông từng tiếng một:
- Tại hạ không thuộc hạng người thương hương tiếc ngọc !
Đinh Vân Lâm cắn môi, liếc mắt thoáng qua Diệp Khai, thốt:
- Ta biết ngươi thuộc mẫu người nào !
Diệp Khai điềm nhiên:
- Ạ ?
Đinh Vân Lâm tiếp:
- Ngươi là một tiểu quỷ háo sắc, khẩn thị tâm phi, cho nên, ta không tin được một lời nào do ngươi thốt !
Diệp Khai mỉm cười.
Một nụ cười khổ.
Vừa lúc đó, có tiếng gọi to từ dưới lầu vọng lên:
- Diệp Khai ! ... Diệp Khai !
Một thiếu niên vận áo màu tía, đội nón lá, xuống ngựa, đứng bên ngoài Thiên Phúc Lâu.
Một tay, giữ cương ngựa, tay kía bóc vỏ đậu phộng.
Bên hông, có thanh kiếm. Kiếm không vỏ.
Trong số tân khách, có người kêu lên thất thanh:
- Lộ Tiểu Giai !
Phải ! Chính là Lộ Tiểu Giai.
Những ai chưa trông thấy y, cùng đến cạnh các cửa sổ, chen nhau mà nhìn.
Diệp Khai hỏi xuống:
- Kho6ng lên uống rượu à ?
Lộ Tiểu Giai ngẩng mặt lên:
- Các hạ không ăn được đậu phộng của tại hạ, tại hạ uống làm sao được rượu của các hạ ?
Diệp Khai đáp:
- Hai việc đó, khác nhau mà ?
Chàng quay mình, lấy một chén rượu quăng xuống. Chén rượu rơi từ từ, như có người cầm chắc nơi tay, từ trên mang xuống cho y.
Lộ Tiểu Giai khẽ búng ngón tay.
Chén rượu bay trở lên, nghiêng nghiêng, rượu bên trong đổ xuống.
Rượu rớt ngay miệng Lộ Tiểu Giai.
Uống xong, Lộ Tiểu Giai tặt lưỡi, khen:
- Rượu tuyệt diệu !
Diệp Khai hỏi:
- Một chén nữa nhé !
Lộ Tiểu Giai lắc đầu:
- Tại hạ chỉ đến đây để hỏi các hạ thôi. Các hạ có nhận được mảnh giấy đó chăng ?
Diệp Khai gật đầu:
- Có ! Hôm qua đấy !
Lộ Tiểu Giai hỏi:
- Các hạ đi không ?
Diệp Khai mỉm cười:
- Các hạ thừa hiểu, tại hạ là kẻ thích nhiệt náo mà !
Lộ Tiểu Giai gật đầu:
- Tốt ! Ngày rằm tháng chín tới đây, chúng ta sẽ gặp nhau tại Bạch Vân Trang !
Y quăng hạt đậu lên, chuẩn bị há miệng hứng.
Ngờ đâu, Diệp Khai vọt mình qua cửa sổ, xuống nhanh theo pháp Thiên Cân Trụy, xớt hạt đậu, lộn người một vòng, đạp không khí bay vút trở lại, xuyên qua cửa sổ, vào trong, đứng tại chỗ cũ, nhìn xuống, cười thốt:
- Cuối cùng tại hạ vẫn ăn được đậu phộng của các hạ !
Lộ Tiểu Giai giật mình, rồi bật cười lớn. Đoạn y nhảy lên lưng ngựa, ra roi, ngựa phi nước đại liền. Từ xa xa, âm thinh của y vọng lại: - Con mẹ nó ! Tiểu tử quả là một tay chơi được lắm !
Mì đã nguội rồi.
Thúy Bình cầm đôi đũa, vít lên một cọng mì, rồi bỏ xuống.
Nàng đang đói, song tô mì không hấp dẫn chút nào, chẳng những không kích thích dạ dày, nó làm làm cho nàng ngấy hơn.
Món ăn đã thô, đũa chén cũng thô luôn, nàng chưa quen với lối sống tùy tiện !
Trái lại, Phó Hồng Tuyết đã ăn hết sạch tô mì của hắn.
Hắn bình tịnh nhìn nàng.
Một lúc, hắn hỏi:
- Nuốt không trôi ?
Thúy Bình gượng cười:
- Tôi không đói !
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Ta biết, ngươi không quen nuốt những thứ này.
Thúy Bình thốt:
- Công tử biết chứ, tôi đâu có thể đi theo công tử. Tôi ...
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tại sao ? Ngươi sợ người ta không hoan nghinh ?
Thúy Bình lắc đầu.
Phó Hồng Tuyết cau mày:
- Thế thì tại sao ?
Thúy Bình đáp:
- Không tại sao cả ! Mà dù có tại sao, cũng chẳng sao ! Nơi nào công tử đến, là tôi đi theo công tử. Nơi nào vắng mặt công tử, dù trát vàng, nạm ngọc khung cảnh, tôi cũng không đến !
Nàng đưa tay, vuốt nhẹ lên tay Phó Hồng Tuyết, bàn tay cầm đao.
Nàng từng sống qua dưới ánh mắt của Tiêu Biệt Ly, mà Tiêu Biệt Ly là tay khai thác nữ nhân, thì về cái thuật xoa dịu con người, đưa con người vào đam mê, đắm đuối, còn ai rành hơn nàng nữa !
Nhưng, hiện tại, nàng gặp phải một khối giá băng, thì cái thuật câu dẫu của nàng không có đất để phát huy năng lực đúng mức.
Phó Hồng Tuyết gạt nhẹ tay nàng ra, rồi lạnh lùng hỏi:
- Ngươi biết con đường đó ?
Thúy Bình cúi đầu:
- Một khách nhân phổ thông !
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Thế nào là phổ thông ?
Thúy Bình thở dài:
- Công tử cũng hiểu, ngày trước, trong khung cảnh của tôi, tôi khó tránh được sự tiếp xúc với một số người tầm thường ! Nghiệp dĩ không cho phép tôi giới hạn sự chọn lựa trong một mẫu mực xứng ý !
Phó Hồng Tuyết nghe nhói ở tim.
Thúy Bình trầm buồn tiếp:
Chương trước | Chương sau