Phó Hồng Tuyết buông lửng lơ:
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tốt lắm !
Người áo trắng chờ chàng nói tiếp, ngờ đâu chàng quay mình, bước đi.
Chân tả nhích rồi tới chân hữu từ từ lê theo sau, hai chân ngang nhau rồi, chân tả lại nhích tới.
Chân hữu mường tượng hoàn toàn tê cứng, không còn co duỗi được nữa.
Người áo trắng biến sắc, chiếc áo phồng lên trở lại như lúc đầu, nhưng đến lúc Phó Hồng Tuyết khuất mình trong bóng đêm, y vẫn còn đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Một cơn gió mạnh quét ngang qua y, y không hề chớp mắt.
Một đại hán cầm đèn thấp giọng hỏi:
- Để hắn đi như vậy sao ?
Người áo trắng cắn chặt răng, không nói gì.
Máu từ từ rỉ theo khóe miệng, chậm chậm chảy xuống, gió cuốn về, cái lạnh làm cho máu khô ngay.
Phó Hồng Tuyết không hề quay đầu lại.
Chỉ cần chàng bắt đầu bước, là cứ bước tới, không một cái gì làm cho chàng quay đầu lại.
Gió từng cơn mạnh cuốn về, khua động một vài cánh cửa không cài then kỹ của những ngôi nhà ven theo đường, Phó Hồng Tuyết đi qua khoảng đường đó, đến trước ngôi nhà cuối, dừng chân lại.
Chàng vừa dừng chân, cửa nhà vụt mở ra.
Trong nhà không có người lên tiếng, cũng chẳng có ánh đèn, bóng tối bên trong dày đặc hơn màn đêm bên ngoài.
Phó Hồng Tuyết không nói tiếng gì, chậm chậm bước vào, qua cửa rồi, quay mình lại, đóng cửa, cài then.
Chàng quá quen với bóng tối.
Trong bóng tối, hai cánh tay vươn ra, hai bàn tay nắm bàn tay hữu của chàng.
Hai bàn tay đó ấm áp quá, mềm dịu quá, ngón nhỏ quá.
Phó Hồng Tuyết đứng yên, để cho hai bàn tay đó nắm tay chàng.
Rồi tiếng người vang khẽ lên, êm dịu, ngọt ngào, trong trẻo:
- Ta chờ đợi lâu lắm rồi !
Âm thanh của một thiếu nữ.
Phó Hồng Tuyết gật đầu, cử chỉ của chàng luôn luôn hưởn đải, mường tượng bình sanh chàng không hề hành động vội vàng, hấp tấp.
Một phút sau, chàng mới thốt, từ từ:
- Đích xác, ngươi đợi rất lâu.
Thiếu nữ hỏi:
- Ngươi đến từ lúc nào ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Hôm nay vào lúc hoàng hôn.
Thiếu nữ hỏi:
- Ngươi không hề đi thẳng đến đây ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Không hề.
Thiếu nữ hỏi:
- Tại sao ngươi không đến thẳng nơi này ?
Phó Hồng Tuyết hỏi lại thay vì đáp:
- Thế bây giờ ta không đến thẳng tại đây sao ?
Thiếu nữ dịu giọng:
- Phải ! Hiện tại, ngươi đã đến thẳng tại đây rồi. Chỉ cần ngươi đến thì thôi, dù mất bao nhiêu thời gian, cũng đáng cho ta đợi.
Thực sự, nàng đã đợi bao nhiêu lâu rồi ?
Nàng là ai ? Tại sao có mặt tại đây, để mà đợi Phó Hồng Tuyết ?
Nào ai biết nàng là ai, tại sao nàng có mặt trong ngôi nhà này, và vì nguyên nhân nào chờ đợi Phó Hồng Tuyết ?
Chỉ có họ biết mà thôi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi chuẩn bị đầy đủ chưa ?
Thiếu nữ đáp:
- Đâu vào đó cả rồi. Vô luận ngươi muốn gì, chỉ cần ngươi nói ra, là có ngay cho ngươi.
Phó Hồng Tuyết không nói thêm tiếng nào.
Thiếu nữ tiếp:
- Ta biết, ngươi muốn cái gì, ta đã biết ...
Quờ quạng tay trong bóng tối, nàng tìm khuy áo của Phó Hồng Tuyết. Bàn tay của nàng vừa ấm dịu, vừa nhẹ nhàng, chỉ một thoáng là Phó Hồng Tuyết trần truồng như nhộng.
Trong gian nhà, không có gió lạnh, nhưng Phó Hồng Tuyết từng cơn rợn da gà, nhưng lại là một thứ rợn khoan khoái.
Thiếu nữ nhẹ giọng thốt:
- Ngươi vẫn còn là trai tơ mà ! Ta sẽ giúp ngươi trở nên già dặn. Có những sự việc ngươi cần già dặn mới làm nổi.
Nàng hôn vào ngực chàng.
Rồi, nàng dìu chàng đến chiếc giường trong một góc, sau đó hai thân hình ngã xuống, nhưng bàn tay tả của Phó Hồng Tuyết vẫn còn nắm chặt chuôi đao.
Thanh đao đã biến thành một bộ phận dính liền với thân thể chàng. Thanh đao có giá trị ngang sanh mạng của chàng, chẳng bao giờ chàng rời nó.
Có ai tách một bộ phận của cơ thể rời khỏi cơ thể đó chăng ?
Ánh nắng đã lên cao. Ánh nắng le lói chiếu qua khe cửa sổ, vào nhà, soi rõ người nằm trên giường, người còn ngủ say, tay vẫn cầm thanh đao.
Gian nhà có hai phòng, phòng phía trước là nơi Phó Hồng Tuyết đang ngủ, phòng phía sau giành cho việc nấu nướng.
Có mùi cơm bốc từ phòng bếp lên phòng trước.
Trong phòng bếp, duy nhất một bà lão đang cẩn thận nấu nướng mấy thức ăn sáng.
Bà có vẻ ủ rủ như không chịu đựng nổi số tuổi chồng chất trên mái đầu lợp tóc trắng, chẳng còn một sợi đen. Da mặt, da tay khô khan, nhăn nhúm như một trái cây héo.
Có lẽ bà lúc nhỏ không đẹp gì đó, khi trở về già, trải qua nhiều lao khổ, nên trông xấu xí lạ lùng.
Phòng bếp sạch sẽ, phòng phía trước đương nhiên phải tươm tất tinh khiết hơn nhiều.
Giường, màn, chăn, tất cả đều thơm mùi sạch sẽ.
Trên giường, Phó Hồng Tuyết còn say ngủ, trong khi lão bà rón rén bày biện các món ăn.
Lần cuối, lão bà mang lên món cuối, thì Phó Hồng Tuyết thức dậy. Người thường, lúc vừa thức dậy thì cái vẻ ngáy ngủ vẫn còn vương đọng ít nhiều, nhưng Phó Hồng Tuyết tỉnh bơ, mường tượng chẳng bao giờ ngủ.
Thiếu nữ trong đêm vắng bóng, chẳng rõ nàng bỏ đi đâu, đi từ lúc nào, và đi rồi sẽ trở lại đây hay không, chừng nào mới trở lại nếu sẽ trở lại.
Phó Hồng Tuyết không nói gì với lão bà, không hỏi gì cả.
Mường tượng trong đêm, những gì đã đến với chàng, trong ngôi nhà này, đều là mộng, tất cả đều là mộng, trừ một việc, việc đó là chàng hiện đang ở trong ngôi nhà. Chỉ có ngôi nhà là thực, còn bao nhiêu đều là mộng.
Chàng không nói, thì bà lão nói.
Bà cười vuốt, cất tiếng.
- Ăn sáng, năm tiền, phòng mỗi hôm bốn tiền bảy phân, tất cả chi phí trong một tháng là mười lạng bạc. Ở tại địa phương này, tìm được một chỗ trọ với cái giá hàng tháng đó, cũng may mắn lắm.
Mặt bà vốn nhăn, bà cười, mặt càng nhăn hơn, và lúc bà cười, khó mà nhận ra nét cười, bởi gương mặt nhăn không còn nhăn hơn được nữa.
Phó Hồng Tuyết lấy một đĩnh bạc, đặt lên bàn, thốt:
- Tôi ở đây trong ba tháng. Đĩnh bạc này trị giá năm mươi lượng.
Lão bà đáp:
- Thế thì còn thừa hai mươi lượng. Để làm gì ?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Tôi chết đi, bà mua hộ một cỗ quan tài.
Lão bà cười nhẹ, hỏi:
- Nếu khách trọ không chết ?
Phó Hồng Tuyết thản nhiên:
- Thì bà giữ lấy, để sau này mua cho bà một cỗ quan tài.
Ra khỏi hẻm, là đến đường cái.
Gió đã ngừng thổi. Thái dương nhả sáng xuống mặt đường, cát vàng chớp ngời ngời, như mảnh vụn kim cương.
Trên đường, khách bộ hành đã bắt đầu qua lại.
Chương trước | Chương sau