Mã Phương Linh cắn môi.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lâu lắm, nàng nhẹ giọng thốt:
- Cười, thì ta làm không hay lắm. Song bất cứ việc chi khác cười, ta làm rất hay.
Lộ Tiểu Giai hỏi:
- Cô nương biết làm cái gì ?
Mã Phương Linh hỏi lại
- Ngươi muốn ta làm gì ?
Lộ Tiểu Giai nhìn nàng, rồi vớ lấy chiếc khăn lau trong thùng nước quang sang nàng.
Nàng tiếp lấy.
Lộ Tiểu Giai hỏi:
- Ngươi biết dùng nó vào việc gì chăng ?
Mã Phương Linh lắc đầu.
Lộ Tiểu Giai buông cộc lốc
- Chà lưng.
Mã Phương Linh nhìn chiếc khăn, hai tay rung rung.
Chiếc khăn rơi xuống.
Nhưng, nàng chụp lại kịp, rồi bóp mạnh. Mường tượng nàng vận dụng toàn lực bóp chiếc khăn. Bàn tay no tròn, trắng mịn, hàng gân xanh uốn lên.
Nàng biết, vật nằm trong tay không bao giờ nàng buông ra nữa.
Cũng như mọi sự vật vào tay nàng rồi, là nàng không để mất.
Nàng đã để mất hơn một vật rồi.
Lộ Tiểu Giai nhìn nàng, tìm hiểu tận đáy lòng nàng.
Nàng cắn răng, lấy nghị lực thốt:
- Ta còn muốn hỏi ngươi một câu.
Lộ Tiểu Giai thản nhiên
- Tại hạ không thích hạng nữ nhân lắm lời. Nhưng lần này tại hạ dành cho cô nương một ngoại lệ.
Mã Phương Linh tiếp:
- Nữ nhân ngươi đòi hỏi đã có rồi. Còn người mà ngươi phải giết lại còn sống.
Lộ Tiểu Giai hỏi
- Cô nương cũng không muốn cho hắn sống ?
Mã Phương Linh lắc đầu:
- Không muốn.
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Cô nương đến đây, để giục tại hạ xuất thủ ?
Mã Phương Linh gật đầu
- Đúng vậy.
Lộ Tiểu Giai cười nhạt.
- Cô nương yên trí. Tại hạ bảo chứng hắn không sống được bao lâu nữa đâu.
Đất dưới chân nóng như than cháy, hơi nóng bốc lên hừng hực.
Mã Phương Linh có cảm tưởng mình đang ở trong một lò lửa.
Thực sự nàng không chịu nổi cái nóng đó.
Ở đây đâu phải bất thường có nóng bức như vậy. Chỉ vì trước kia vào lúc nóng bức thì nàng có nhà cao cửa rộng, ẩn nấp.
Bây giờ đứng giữa lòng đường nóng dưới bốc lên, nóng trên nhả xuống, nàng chịu làm sao nổi.
Nàng cầm chiếc khăn từ từ bước tới.
Trong khi đó, Lộ Tiểu Giai mỉm cười.
Diệp Khai ngồi trên ghế, duỗi hai chân, ngã dài lưng theo thành ghế, nghiêng đầu nhìn Đinh Vân Lâm chọn hàng.
Hai tên tiểu công thì một cao niên đứng đó, chờ phục dịch khách hàng. Một tên ít tuổi hơn thừa rảnh rỗi chạy ra cửa xem nhiệt náo.
Đinh Vân Lâm ướm mãi các loại tơ lụa, vẫn chưa quyết ý chọn loại nào, màu nào.
Bỗng gã tiểu công trẻ tuổi đứng tại cửa kêu lên :
- Không ngờ ... Không thể ngờ ...
Đinh Vân Lâm gắt:
- Ngươi nói gì ta đó ?
Gã tiểu công vội đáp:
- Đâu có, đâu có. Tôi nói việc ở ngoài kia mà.
Đinh Vân Lâm hỏi
- Việc ngoài kia là việc gì ?
Gã tiểu công tiếp:
- Mã tiểu thơ lấy khăn, chà xát lưng cho người ta tắm.
Đinh Vân Lâm chớp mắt :
- Mã tiểu thơ ?
Gã tiểu công gật đầu:
- Con gái của Tam Lão Bản, tại Vạn Mã Đường.
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Nàng chà xát lưng cho ai thế ?
Gã tiểu công đáp:
- Cho người đang tắm ở giữa đường kia.
Đinh Vân Lâm quay đầu lại, nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai lim dim đôi mắt mường tượng ngủ.
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Ngươi có nghe hay không hả ?
Diệp Khai vẫn lim dim mắt:
- Có nghe !
Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:
- Bằng hữu của ngươi làm như vậy đó, ngươi thản nhiên được à ?
Diệp Khai điềm nhiên:
- Ừ !
Đinh Vân Lâm gắt:
- Ừ ? Nghĩa gì với tiếng "ừ" đó ?
Diệp Khai ngáp dài, đáp:
- Nếu là nam nhân chà xát lưng nữ nhân, thì không cần cô nương bảo tại hạ vẫn chạy đi xem liền. Chứ nữ nhân chà xát lưng nam nhân, là điều hợp lý quá mà, thường quá mà. Có cái gì lạ đâu mà chạy đi xem.
Đinh Vân Lâm trừng mắt, cuối cùng bật cười.
Bỗng gã tiểu công trẻ tuổi thờ dài thốt:
- Tôi biết ý tứ của Mã tiểu thơ rồi.
Đinh Vân Lâm tặt lưỡi:
- Ạ
Gã tiếp luôn:
- Mã tiểu thơ hạ mình như vậy, là vì Tam Lão Bản.
Đinh Vân Lâm như cũ :
- Ạ ...
Gã tiểu công tiếp:
- Gã thọt chân là cừu địch của Tam Lão Bản, Mã tiểu thơ sợ Tam Lão Bản già yếu, không còn là đối thủ của hạng niên thiếu cao tài.
Chương trước | Chương sau