Đinh Vân Lâm cười lạnh:
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Chừng như ngươi khâm phục hắn ?
Diệp Khai lắc dầu:
- Kẻ đáng phục không phải là hắn.
Đinh Vân Lâm trừng mắt:
- Ai ?
Diệp Khai buông gọn:
- Tại hạ.
Đinh Vân Lâm bật cười:
- Ta không thấy cái giá trị của ngươi như thế nào mà đáng được bội phục.
Diệp Khai thốt:
- Ít nhất cũng có một điểm.
Đinh Vân Lâm chớp mắt:
- Điểm gì ?
Diệp Khai tiếp:
- Khi người ta bấm móng tay thì tại hạ không phát giác đau.
Đinh Vân Lâm mỉm cười, buông tay ra.
Nàng hoàn toàn không biết mọi chuyện xung quanh. Nàng không phát hiện ra đôi mắt tật đố, căm hận đang nhìn cả hai.
Đôi mắt đó là đôi mắt của Mã Phương Linh. Nàng nhìn theo cả hai trong khi cả hai tiến vào hiệu tơ lụa của Trần Đại Quan.
Họ quyết định vào đó chờ, chờ Phó Hồng Tuyết xuất hiện, chờ cuộc quyết đấu khai diễn.
Đinh Vân Lâm nhân cơ hội này sắm thêm mấy bộ y phục.
Mã Phương Linh thấy nàng nắm tay Diệp Khai mà tưởng chừng nàng đang nắm quả tim mình mà bóp mạnh.
Hồ thủ quỷ lại mang nước nóng đến. Lộ Tiểu Giai hỏi: - Người sao chưa đến ? Đến lúc nào ta mới giết được người ? Hồ thủ quỷ đáp:
- Hắn sắp đến.
Lộ Tiểu Giai tiếp: - Hắn đến một mình thì chưa đủ.
Hồ thủ quỷ cau mày:
- Còn phải có ai đi theo hắn ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Nữ nhân.
Hồ thủ quỷ đáp:
- Tại hạ muốn đi tìm Trần Đại Quan.
Lộ Tiểu Giai lắc đầu:
- Có thể vĩnh viễn hắn không đến.
Hồ thủ quỷ thoáng giật mình:
- Tại sao ?
Lộ Tiểu Giai không đáp, khép nửa vành mắt, nhìn xuống đôi bàn tay y.
Bàn tay của y ốm, da vàng như sáp.
Bỗng y bật cười hỏi:
- Người ta nói ngươi là một thủ quỷ trong hiệu lương thực, có phải vậy chăng ?
Hồ thủ quỷ gật đầu:
- Phải.
Lộ Tiểu Giai lắc đầu:
- Ta lại cho rằng không phải.
Rồi y thấp giọng tiếp:
- Ta nghĩ các ngươi bất tất phải gọi đến ta.
Hồ thủ quỷ chớp mắt:
- Tại sao ?
Lộ Tiểu Giai thản nhiên:
- Trước kia các ngươi giết người thì chẳng phải là tự các ngươi làm lấy hay sao ?
Thùng nước nóng nhỏ đã đổ vào thùng lớn rồi, còn lại chiếc thùng không. Hồ thủ quỷ sửng sờ quên cả hạ tay xuống, để nó lơ lửng giữa trời.
Lâu lắm, hắn mới buông xuôi tay rồi gằn từng tiếng:
- Bọn tại hạ thỉnh các hạ đến đây là để giết người chứ không phải để bị tra vấn lại lịch.
Lộ Tiểu Giai gật đầu:
- Đúng đạo lý.
Hồ Thủ quỷ tiếp:
- Các hạ đã nêu ra một cái giá, bọn tại hạ chấp nhận và chung đủ bạc. Không ai hỏi lai lịch các hạ cả.
Lộ Tiểu Giai gật đầu:
- Thế còn nữ nhân ?
Hồ thủ quỷ bối rối:
- Nữ nhân thì ...
Một thanh âm nữ nhân vang lên:
- Ngươi muốn nữ nhân cỡ nào ?
Tiếp theo câu nói, một nữ nhân từ sau bức tường nhà bước tới.
Nữ nhân là Mã Phương Linh.
Thần sắc nàng cực kỳ quái dị. Thần sắc đó chỉ có ở gương mặt của kẻ bị dẫn ra pháp trường để hành quyết.
Lộ Tiểu Giai nhìn nàng từ chân lên đầu, ánh mắt của y ngưng đọng ở đôi môi nàng.
Môi nàng tươi, đẹp, ướt át, cái ướt trữ tình, mộng như hạt anh đào.
Lộ Tiểu Giai cười nhẹ :
- Cô nương hỏi tại hạ, muốn nữ nhân cỡ nào ?
Mã Phương Linh gật đầu.
Lộ Tiểu Giai lại cười tiếp:
- Nữ nhân đó tại hạ muốn, phải là cỡ cô nương, ít nhất cũng cỡ cô nương. Điều đó hẳn cô nương đủ hiểu.
Mã Phương Linh thốt:
- Như vậy là có nữ nhân cho ngươi rồi.
Lộ Tiểu Giai chớp mắt:
- Cô nương ?
Mã Phương Linh buông gọn:
- Ta !
Lộ Tiểu Giai cười.
Mã Phương Linh trầm giọng:
- Ngươi cho rằng ta lừa ngươi ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Đương nhiên là cô nương không lừa tại hạ. Song ít nhất cô nương cũng nên cười một nụ với tại hạ.
Mã Phương Linh cười liền.
Không ai phủ nhận được nụ cười đó, bởi nàng cười thật sự.
Nhưng, Lộ Tiểu Giai cau mày.
Mã Phương Linh hỏi:
- Ngươi chưa mãn ý ?
Lộ Tiểu Giai thở dài:
- Bởi vì bình sanh tại hạ không thích nữ nhân cười như khóc.
Chương trước | Chương sau