Người đó đáp:
- Ngươi biết rõ ràng người chặt đứt cán cờ, không phải là Mã cô nương, thế sao ngươi lại toan sanh sự với người ta ?
Người đó bĩu môi:
- Tại ta cao hứng !
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Diệp Khai mỉm cười:
- Nàng là con người vô lý nhất trần đời, bây giờ lại có người vô lý hơn nàng !
Thú vị ghê !
Người áo đỏ tiếp:
- Thấy nàng, ta chướng mắt, dám bực, cái đó có can chi đến ngươi ? Tại sao ngươi nói nàng cãi lý thay thế cho nàng, tại sao ngươi bênh vực nàng ? Người ta chọc tức ta, tại sao ngươi không tức hộ ta ?
Người đó không đáp, hỏi lại:
- Ngươi là ai mà bảo ta tức tối thay cho ngươi ?
Người áo đỏ thốt:
- Ta ... ta ...
Người đó tiếp luôn:
- Đã giết người không chớp mắt, sao lại còn để mình tức tối vì kẻ khác châm chọc ?
Người áo đỏ cúi đầu:
- Ai nói ta là Lộ Tiểu Giai ?
Người đó cười lạnh:
- Thế ngươi đã không nói thế sao ?
Người áo đỏ cãi:
- Gã kia nói, đâu phải ta nói ?
Người đó hỏi:
- Ngươi không là Lộ Tiểu Giai thì ai là Lộ Tiểu Giai ?
Người áo đỏ buông gọn:
- Ngươi !
Người đó hừ một tiếng:
- nếu cho rằng ta là Lộ Tiểu Giai, sao ngươi lại mạo nhận ta ?
Người áo đỏ chợt kêu lên:
- Bởi vì ta thích ngươi ! Ta muốn tìm gặp ngươi !
Ai ai nghe như vậy rồi, cũng đều giật mình. Và ai ai cũng mở to mắt, nhìn.
Dĩ nhiên, nhìn con người mạo nhận Lộ Tiểu Giai.
Người áo đỏ gắt:
- Các ngươi nhìn ta chi mà kỹ thế ? Chẳng lẽ là không thể thích y ?
Y giật chiếc khăn đỏ quấn đầu xuống.
Đoạn y hét:
- Các ngươi xem đi ! Có họa chăng các ngươi đui hết, nên không nhận ra ta là một nữ nhân.
Người áo đỏ là một nữ nhân !
Còn Lộ Tiểu Giai thực sự ? Y là con người như thế nào ?
Nữ nhân cao giọng hỏi:
- Ta đã buông nàng ra rồi, sao ngươi không xuống đây ?
Không có tiếng đáp từ phía sau nhà, trên nóc nhà.
Nữ nhân lại hỏi:
- Sao ngươi không đáp ? Chẳng lẽ đột nhiên ngươi câm ngay ?
Vẫn không có tiếng đáp.
Nữ nhân áo đỏ cắn môi, bất thình lình tung mình lên rồi dáp xuống nóc nhà.
Không có ai ở phía hậu.
Người đi rồi, xác hoa còn lại đó.
Nữ nhân áo đỏ biến sắc, gọi to:
- Tiểu Lộ ! Họ Lộ ! Ngươi chết rí ở đâu rồi ? Sao không ra mặt với ta ?
Không ai đáp. Không ai chường mặt.
Nữ nhân áo đỏ dậm chân, căm hận:
- Để xem ngươi còn ẩn nấp trong xó nào với ta chăng cho biết ! Dù ngươi đến tận ven trời, ta cũng tìm cho được ngươi !
Bóng đỏ chớp lên, nàng mất dạng.
Đại hán đầu trọc bỗng nhảy lên lưng Ô chùy mã, giục nó phi nhanh.
Trần Đại Quan sửng sốt.
Sau cùng, lão nhếch nụ cười khổ, lẩm nhẩm:
- Xem ra nàng này có cái tật không nhớ !
Mã Phương Linh thở dài:
- Ta rất phục nàng !
Trần Đại Quan trố mắt:
- Tiểu thơ phục nàng ?
Mã Phương Linh cúi đầu:
- Khi nàng thích ai thì thẳng thắn nói ra trước mặt mọi người, không ngán dư luận, ít nhất nàng cũng hơn ta ở điểm dũng khí !
Vào ngọ !
Một cơn gió quét qua, cuốn bay các xác đậu, từ trên mái nhà đổ xuống. Gió không thổi tan niềm u oán bốc từ đôi mắt của Mã Phương Linh. Đôi mắt đó ngưng đọng hướng về phương trời xa xôi. Đôi mắt đó từ từ chuyển hướng sang Diệp Khai. Diệp Khai đang nhìn các xác đậu bay tản mác trong không gian. Mường tượng đối với chàng, trên đời không có cái chi đẹp bằng những xác đậu
đó.
Không có gì đáng nhìn hơn kể cả đóa hoa biết nói bên cạnh chàng.
Không rõ tại sao Mã Phương Linh chợt ửng hồng đôi má.
Rồi nàng dậm chân huýt gió khẽ.
Yên chi mà chạy đến.
Nàng nhảy lên lưng ngựa, vung một nhát roi, gió roi cuốn các xác đậu, bay dồn đến trước mặt Diệp Khai.
Nàng cao giọng thốt:
- Ngươi thích, cứ ngắm, mặc tình ngắm ! Ta cho hết đó !
Xác hoa vừa đáp xuống, nàng và ngựa đã xa rồi.
Trần Đại Quan mường tượng cười, mường tượng không, nhìn Diệp Khai ung dung
thốt:
- Thực ra có những lời không cần nói ra, không nói, người ta lại hiểu hơn nói ! Diệp công tử nghĩ có đúng không ?
Diệp Khai mơ màng:
- Không nói, lại hay hơn nói ?
Trần Đại Quan hỏi:
- Công tử biết tại sao chứ ?
Diệp Khai đáp:
- Nói nhiều dễ làm cho người ta chán ghét !
Trần Đại Quan cười. Dĩ nhiên, một nụ cười kém thành thật !
Diệp Khai bước ngang qua trước mặt lão, đẩy cánh cửa hẹp, lẩm nhẩm:
- Không nói, chẳng quan hệ gì ! Không ăn mới là cái khổ. Sao ít ai chịu hiểu một đạo lý tầm thường như vậy !
Một người ở đâu đó, thong thả thốt:
- Chỉ cần có hoa thôi, không ăn cũng chẳng quan hệ gì, ăn đậu thay cơm cũng được như thường !
Người đó ngồi dựa lưng về cửa, trên mặt bàn, có một đống đậu, y bóc vỏ từng hạt đậu, tung lên cao, đậu rơi xuống, y há miệng, hứng.
Không hạt đậu nào rơi ra ngoài.
Chương trước | Chương sau