Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 13 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 17 - Tử vong chóa mắt

↓↓
Không say cũng chẳng có chi hay. Thì tại sao không nương theo men rượu thả hồn vào mộng ?


Sáng hôm sau, Diệp Khai rời địa thất.


Sương sớm chưa tan, bay thành đợt, lướt trên đầu cỏ, đợt thấp đợt cao, hoặc dày hoặc mỏng hoặc chập chờn.


Thái dương chưa chường mặt, khung trời nơi đó từ nhạt biến dần thành xanh, còn lại không gian nhuộm màu xam xám.

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Diệp Khai phồng ngực, hít không khí trong lành.


Đồng cỏ còn say ngủ, chưa thấy bóng người, chưa nghe tiếng động.


Một thứ yên tĩnh kỳ diệu lan tràn, bao trùm vùng đất mênh mông bát ngát.


Có lẽ giờ này Mã Phương Linh còn ngủ trên nệm ấm chăn êm.


Người trẻ tuổi thì dễ ngủ hơn hạng cao niên. Dù có ưu uất, buồn phiền dữ dội nhưng cuối cùng cũng ngủ được như thường, ngủ say như thường, và thường thường thì ít lúc canh đêm không chợp mắt.


Dĩ nhiên là trừ những kẻ miệt mài trong trác táng. Kẻ ấy không ngủ đêm nhưng lại lấy ngày làm đêm cũng bù trừ được.


Chỉ có hạng cao niên, tâm tư loạn thì thao thức trắng đêm.


Cho nên Diệp Khai tin tưởng là Vạn Mã Đường chủ khó ngủ.


Sau những biến cố đó, lão mà ngủ được thì hẳn là một sự phi thường. Nhưng nếu lão thức trắng đêm thì lão đã làm gì ? Và hiện tại lão đang làm gì ?


Khóc thương cho thuộc hạ chăng ?


Ưu tư cho một phần mình ?


Còn Tiêu Biệt Ly ?


Đinh Cầu Cảnh có ở bên cạnh lão, uống rượu suốt đêm với lão chăng ?


Có lẽ lão cũng khó ngủ như Vạn Mã Đường chủ, như hầu hết những bậc cao niên mang ít nhiều tâm sự.


Còn Phó Hồng Tuyết ?


Hắn có tìm được nơi nào cho hắn ngủ yên qua một đêm chăng ?


Tuy nhiên chính Trầm Tam Nương mới là người gây nghĩ ngợi cho Diệp Khai nhiều nhất.


Chàng không tưởng nỗi có một nơi nào cho bà trú tạm, ít nhất cũng trong đêm vừa qua.


Song lại tin con người như bà thì dù trong bất cứ tình huống nào cũng có một nơi dung thân được,


Trừ khi bà quên mất chính mình.


Không rõ từ phương trời nào, một con chim ưng bay đến. Một con chim ưng sói đầu, có bộ lông xám, giữa không gian biến màu bạc, xoay quần quần.


Xem ra nó có vẻ vừa đói vừa mệt.


Diệp Khai nhìn nó lẩm nhẩm :


- Quả như ngươi muốn tìm xác chết thì ngươi bay lạc hướng rồi. Ở đây không có xác chết. Chỉ có mỗi một người, mà ta cũng chưa chết.


Chàng cười lớn tiếp :


- Ít nhất ngươi cũng nên tìm chốn nào có quan tài chứ. Người chết thì phải nằm trong quan tài chứ đâu có đi đứng như ta. Phải vậy không ?


Chim ưng kêu.


Tiếng kêu phảng phất như hỏi: Quan tài hả ? Quan tài hả ?


Lửa đã tắt rồi.


Hiệu tạp hóa của Lý Mã Hổ hiện là một đống tro tàn. Hai hiệu thịt và mì, cháo hai bên vách cũng đồng số phận.


Một số nhà khác trong ngõ cũng bị thiệt hại ít nhiều.


Những gì được khuân dọn tránh lửa từ trong nhà ra còn nằm thành đống tại đường.


Chẳng rõ chủ nhân của tạp vật đó là ai.


Bên cạnh tạp vật ngổn ngang những thùng xách nước dùng trong việc chữa cháy, nguyên có hư có.


Cây cháy được tưới nước vội, còn bốc hơi chứng tỏ cuộc chữa lửa mới vừa chấm


dứt.


Trong gió còn mùi khét nực nồng.


Người Biên Thành vốn thức sớm nhưng sáng nay lại vắng bóng người trên đường. Có lẽ trong đêm họ chữa cháy quá vất vả nên giờ đây ai ai cũng mệt đừ, ngủ như


chết.


Thị trấn vừa nhỏ vừa xa xôi. Biên Thành qua tai nạn đó càng thêm bi thảm, thê lương.


Diệp Khai đi trên con đường có cảm giác như mình làm nên tội.


Vô luận thế nào thì nếu không phải chàng khởi đầu thì cuộc hỏa hoạn này không hề có.


Hôm qua đáng lẽ chàng xách nước tưới lửa thì chàng lại xách rượu tưới lửa.


Sau cơn hỏa hoạn, bao nhiêu người lâm vào cảnh chiếu đất màn trời.


Chàng thở dài nhớ đến Trương Lão Thực, chủ tiệm mì.


Trương Lão Thực quả là con người chân thực. Lão vừa là chủ vừa là đầu bếp, vừa là tiểu nhị. Cho nên từ chân đến đầu lão, dầu mỡ bê bết. Từ sáng sớm đến khuya lơ khuya lắc, quần quật như trâu.


Làm như vậy mà không lấy nổi một người vợ. Bởi lão không nuôi nổi một bà.


Thế nhưng lão cười suốt ngày. Hễ ai vào ăn, gọi món rẻ nhất, quá ít hoặc hèn thì lão vẫn trọng như thần tài đến viếng.


Sinh ý như vậy thì làm sao có cái gì ngon mà bán cho khách được ?


Tuy nhiên ai vào ăn tại quán của lão cũng không thán oán gì cả.


Bây giờ thì ngôi quán của lão là đống than vụn, tro tàn.


Lão phải đau hơn ai hết.


Hiệu thịt trâu, heo, dê bên kia của Đinh Lão Tứ cũng đồng số phận như lão Trương Lão Thực song lão này vẫn có chút của riêng, do đó mà đỡ khổ hơn.


Đêm đã tàn từ lâu. Ngọn đèn lồng trước cửa kỹ viện của Tiêu Biệt Ly vẫn còn cháy.


Bỗng từ trong cửa, nửa thân người ló ra, một bàn tay vẫy chàng.


Người đó là Trần Đại Quan, chủ nhân một cửa hiệu tơ lụa.


Hầu hết những chủ nhân các cửa hiệu tại đây thì Diệp Khai đều quen. Thỉnh thoảng chàng đến tìm người này hoặc người nọ để bàn chuyện phiếm.


Nhưng hôm nay chàng khó hiểu cái vẫy tay của Trần Đại Quan. Chàng cảm thấy có cái gì khác lạ.


Diệp Khai vào.


Bên trong không chỉ có một mình Trần Đại Quan mà hầu như bao nhiêu người tại thị trấn đều có mặt tại đây.


Nhưng Tiêu Biệt Ly vắng mặt.


Ai ai cũng lộ vẻ trầm trọng.


Chiếc bàn trước mặt họ trống trơn, không rượu, không thịt.


Diệp Khai nhìn kỹ thì thấy mặt họ xanh rờn. Mắt họ trợn tròn, thái độ không thân thiện mảy may.


Chàng tự hỏi:


- Chẳng lẽ họ biết là mình gây ra cuộc hỏa hoạn này ?


Chàng mỉm cười, muốn hỏi họ là có phải họ tưởng như vậy chăng.


Đúng là họ muốn tìm người sanh sự.


Có điều người mà họ muốn tìm không phải là chàng.


Người đó là Phó Hồng Tuyết.


Họ nói với nhau, với chàng, mỗi người một câu:


- Từ ngày gã họ Phó đến thị trấn này thì tai họa theo đến đây, tai họa phát sinh liên miên.


- Chẳng những giết người, hắn lại còn phóng hỏa.


- Trước khi hỏa hoạn phát sinh, ngươi ta còn thấy gã đến tìm Lý Mã Hổ.


- Hắn đến đây như để hành tội chúng ta.


- Nếu hắn không ly khai địa phương này là bọn chúng ta hết sống nổi.


Trần Đại Quan, Tống lão bản và Đinh Lão Tứ nói nhiều hơn hết.


Trương Lão Thực là con người không bao giờ bất mãn với ai thế mà hôm nay cũng góp giận.


Ai ai cũng muốn ăn sống Phó Hồng Tuyết. Họ nghiến răng, họ trừng mắt, họ hậm


hực.


Đợi cho mọi người im lặng, Diệp Khai điềm nhiên hỏi:


- Các vị chuẩn bị đối phó với hắn như thế nào ?


Trần Đại Quan thở dài:


- Bọn tôi vốn chuẩn bị mời hắn đi nơi khác mà ở. Nhưng hắn đến đây, hắn muốn lập nghiệp tại đây thì dễ gì mời mà hắn đi ngay cho. Bởi thế...


Diệp Khai hỏi tiếp:


- Bởi thế, các vị định làm gì à ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Tao thích có tờ rym

Tao thích có tờ rym

"Sao mày đứng tè thế? " Con bé tròn xoe mắt lên hỏi. "Tao có tờ rym thì tao phải đứng

27-06-2016
Trăng bạc

Trăng bạc

(khotruyenhay.gq) Thanh chợt nhận ra lí do em trai luôn chờ đợi để nghe cái âm thanh ồn ã

28-06-2016
Bà ơi, cháu đã về

Bà ơi, cháu đã về

Bà có sáu người con nhưng mỗi bố là con trai lại đi thoát ly . Các cô lớn lên lần

23-06-2016
Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh là một truyện teen được đăng tải miễn phí tại web đọc truyện

21-07-2016 16 chương
Bài toán tình yêu

Bài toán tình yêu

Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi

29-06-2016
Bánh rán và Su

Bánh rán và Su

"Su đẻ trứng, con gửi mẹ cất vào tủ lạnh. Con sẽ đi làm siêng năng. Khi nào có

29-06-2016

Lamborghini Huracán LP 610-4 t