Người đó cười đáp :
- Đương nhiên là tại hạ phải trở lại rồi. Nghe nói ở đây có cho nợ rượu, mà lúc này thì không ai thuê mấy gian phòng của tại hạ nữa.
Diệp Khai chợt gọi to :
- Tây Môn Xuân.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Người đó quay đầu liền. Sắc mặt cũng biến luôn.
Nụ cười của y tắt thì nụ cười của Diệp Khai nở. Khi Diệp Khai cười thì đối phương khó cười.
Diệp Khai thốt:
- Rượu nơi này nổi tiếng là khá. Tây Môn tiên sinh hiềm gì mà không ngồi lại uống thêm mấy chén?
Người đó nhìn chàng một lúc lâu, sau cùng thở dài thốt:
- Hiện tại thì các hạ không cần phải hỏi tại hạ là ai.
Diệp Khai lắc đầu:
- Đích xác là không cần.
Rồi chàng tiếp:
- Cao đồ của Thiên Diện Nhân Ma thì phải có thuật cải sửa dung mạo hơn người. Điều đó đáng lẽ tại hạ phải nghĩ đến sớm.
Tây Môn Xuân thở dài:
- Tuy nhiên bây giờ cũng chưa phải muộn.
Diệp Khai tiếp:
- Đương nhiên Đỗ bà bà không là nữ nhân mà cũng chẳng phải là một lão thái bà cho nên người ta không thể phát hiện ra ngay một cách dễ dàng.
Tây Môn Xuân gật đầu:
- Có lý.
Diệp Khai hỏi:
- Thế thì Đỗ bà bà là ai?
Tiêu Biệt Ly vụt cười, rồi đáp:
- Có thể là các hạ mà cũng có thể là lão phu.
Diệp Khai tiếp:
- Có thể là ... là ...
Bỗng chàng nhảy dựng lên, kêu to: - Tại hạ minh bạch rồi. Đỗ bà bà có thể là hắn...
Tây Môn Xuân thở dài, lẩm nhẩm: - Rất tiếc, minh bạch bây giờ thì chỉ sợ quá muộn.
Phó Hồng Tuyết chầm chậm bước sang hiệu tạp hóa.
Chưa bao giờ y vào hiệu tạp hoá đó, cũng như chưa bao giờ y vào một hiệu tạp hóa nào.
Y là con người sinh trong cõi thế nhưng lại sống trong một thế giới khác.
Thế giới của y là cừu và hận.
Không có gì khác hơn hai thứ đó.
Lý Mã Hổ gục đầu lên mặt quầy, mường tượng ngủ say.
Phó Hồng Tuyết đập chuôi đao lên quầy.
Lão ta giật mình tỉnh lại, kêu lên:
- Cái gì? Muốn cái gì?
Phó Hồng Tuyết buông gọn:
- Chiếc bọc của ta.
Lý Mã Hổ cau mày:
- Chiếc bọc của ngươi... A... có... có một chiếc bọc ởû đây.
Lão thở phào, lấy chiếc bọc trao nhanh cho Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đưa một tay tiếp nhận chiếc bọc, mắt lom lom nhìn mấy quả trứng gà.
Đói. Bây giờ y nghe đói.
Y hỏi:
- Trứng đó bán như thế nào?
Lý Mã Hổ hỏi lại:
- Ngươi muốn mua?
Đoạn lão lắc đầu, tiếp:
- Không. Không thể bán cho ngươi được.
Phó Hồng Tuyết hiểu.
Ở đây, tất cả các cửa hiệu đều đóng lại trước mặt y rồi, hiệu tạp hóa cũng không ngoại lệ.
Y muốn mua.
Y muốn đoạt cũng còn được thì cần gì phải mua. Song y không làm vậy.
Nên y muốn nổi giận. Nhưng đối tượng không phải là lão chủ nhà, không là lão chủ hiệu tạp hóa nên y làm sao phát tiết.
Chẳng lẽ tại địa phương mênh mang này, không có một chỗ cho y dung thân?
Bỗng, Lý Mã Hổ tiếp:
- Trứng đó không bán được cho ngươi vì là trứng sống, không ăn được. Bên trong có thức ăn chín, ngươi theo ta.
Cả hai vào nhà sau.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Bao nhiêu tiền một bữa ăn?
Lý Mã Hổ thản nhiên:
- Mười hai lượng bạc. Thức ăn có hạn nhưng rượu vô cùng, uống bao nhiêu cũng được.
Ăn một bữa đạm bạc mà trả mười hai lượng. Đắc thật. Có rượu cũng bằng thừa. Vì đâu phải lúc Phó Hồng Tuyết say sưa?
Trong lúc Phó Hồng Tuyết ăn thì Lý Mã Hổ uống rượu cầm chừng, bầu bạn với khách.
Lý Mã Hổ tặc lưỡi:
- Chẳng rõ ngươi thì sao chứ ta thì từ ngày mở cửa hiệu tạp hoá này, ta không có bằng hữu. Chừng như chẳng ai muốn kết giao với bọn bán hàng bặt.
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Chỉ có một hạng người là chân chính không có bằng hữu.
Lý Mã Hổ hỏi:
- Hạng người nào?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta.
Bởi y mang cừu hận nơi mình. Y cừu hận thiên hạ. Thiên hạ cừu hận y.
Song phương đều bỏ rơi nhau. Song phương tìm nhau để thanh toán nhau thì còn là bằng hữu với nhau làm sao được.
Lý Mã Hổ hỏi:
- Cái vị Diệp công tử đó chẳng phải là bằng hữu của ngươi sao?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Không.
Lý Mã Hổ tiếp:
- Chừng như y có vẻ xem ngươi là bằng hữu mà.
Phó Hồng Tuyết trầm gương mặt: - Chỉ vì y có cố tật.
Lý Mã Hổ cau mày:
- Cốù tật?
Phó Hồng Tuyết nắm chặt tay: - Ai xem ta là bằng hữu thì những người đó đều có cố tật cả. Lý Mã Hổ cười khổ: - Xem ra ta cũng có một cố tật nữa rồi.
Phó Hồng Tuyết chớp mắt:
- Ngươi?
Lý Mã Hổ gật đầu: - Bởi vì hiện tại ta muốn kết giao với ngươi.
Chừng như lão say. Mà người say thì không khi nào nói lời dối trá. Phó Hồng Tuyết chợt buông đũa, thốt: - Bữa cơm này chẳng ngon chút nào.
Không buồn nhìn Lý Mã Hổ, y đứng lên, quay mình.
Chương trước | Chương sau