Y không muốn ai phát hiện ra thần sắc của y khi có sự biến đổi. Lý Mã Hổ nhìn lưng y. Vai y rút xuống chuứng tỏ tâm tư đang sôi động. Lý Mã Hổ vươn tay, mường tượng định vỗ xuống vai y. Nhưng vừa lúc đó, một làn sáng lạnh lóe lên.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Một thanh đao đã cắm trên lưng bàn tay của Lý Mã Hổ.
Thanh đao dài ba tấc sáu phân.
Một thanh phi đao.
Nhìn thanh đao, Lý Mã Hổ nhăn mặt. Rồi hắn ngã xuống. Lúc hắn ngã, bàn tay hắn quơ ngang mặt bàn, chừng như để chụp vật gì đó. Phó Hồng Tuyết chợt quay mình.
Diệp Khai hiện ra trước mắt y.
Diệp Khai cười nhẹ bước tới.
Phó Hồng Tuyết nhìn chàng, nhìn Lý Mã Hổ nằm dưới đất, cao giọng hỏi:
- Các hạ làm gì thế?
Diệp Khai lại cười.
Chàng vốn thích lấy nụ cười đáp lại những câu hỏi không cần phải đáp bằng lời.
Và Phó Hồng Tuyết không cần hỏi nữa.
Trên mặt bàn còn ba mũi châm.
Châm màu xanh biếc.
Châm của Lý Mã Hổ, hắn chụp lại song không hết, còn sót lại mấy mũi.
Phó Hồng Tuyết nắm cứng hai tay, lâu lắm mới ngẩng đầu lên.
Diệp Khai vẫn còn cười, vẫn còn nhìn y.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng hỏi:
- Tại sao các hạ biết là tại hạ khó thoát thủ đoạn của hắn?
Diệp Khai lắc đầu:
- Tại hạ chẳng biết chi cả.
Phó Hồng Tuyết hỏiL
- Tại sao các hạ lại đến đây cứu tại hạ?
Diệp Khai cười, lắc đầu:
- Ai nói là tại hạ đến đây cứu các hạ?
Phó Hồng Tuyết hừ lạnh một tiếng:
- Thế các hạ đến đây làm gì?
Diệp Khai điềm nhiên:
- Bất quá tại hạ có một thanh đao, tại hạ mang nó đến đây để đâm vào lưng bàn tay của hắn. Tay của hắn, đao của tại hạ, hai vật đó không liên quan gì đến các hạ.
Phó Hồng Tuyết không nói được gì nữa.
Diệp Khai bước tới, ngồi xuống cạnh Lý Mã Hổ, gọi:
- Đỗ bà bà, tại hạ đã nhận ra các hạ rồi, cần chi các hạ phải khổ...
Chàng dừng lại ngay.
Nói làm gì nữa khi cái xác đã cứng lạnh rồi.
Phó Hồng Tuyết hỏi: - Đao có độc?
Diệp Khai lắc đầu.
- Không có độc thì sao hắn chết?
Diệp Khai thở dài:
- Niên kỹ của hắn khá cao, mà lão nhân thì dễ chết vì khiếp lắm.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Các hạ cho rằng hắn khiếp quá mà chết?
Diệp Khai gật đầu:
- Lưng bàn tay không phải là chỗ yếu nhược, đao lại không có độc thì không chết khiếp là gì.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Các hạ nói hắn là Đoạn Trường Châm Đỗ bà bà.
Diệp Khai lại thở dài:
- Vô Cốt Xá có thể là lão thái bà thì Đỗ bà bà lại không thể biến thành nam nhân
sao?
Phó Hồng Tuyết cười lạnh:
- Đỗ bà bà có thể chết vì khiếp hãi sao?
Diệp Khai tặc lưỡi:
- Dù sao thì bà ta cũng chết rồi.
Trầm ngâm một lúc, Phó Hồng Tuyết thốt:
- Tại hạ hy vọng các hạ nên minh bạch điểm này.
Diệp Khai hỏi:
- Điểm chi?
Phó Hồng Tuyết trầm giọng:
- Từ nay các hạ không nên tìm cách cứu tại hạ nữa. Các hạ đi đường của các hạ, tại hạ đi đường của tại hạ. Đường ai nấy đi. Chúng ta hoàn toàn không quan hệ. Dù cho các hạ có chết trước mặt tại hạ thì tại hạ cũng không cứu.
Diệp Khai hỏi:
- Chúng ta không là bằng hữu với nhau sao?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Không.
Diệp Khai khẽ thở dài:
- Tại hạ minh bạch rồi.
Phó Hồng Tuyết cắn răng. Rồi y thốt:
- Hiện tại, các hạ có thể bắt đầu đi con đường của các hạ đó.
Diệp Khai cau mày:
- Còn các hạ? Các hạ định ở đây luôn sao?
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
- Tại sao tại hạ phải đi ra?
Diệp Khai đáp:
- Vì bên ngoài có người đang đợi các hạ.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ai?
Diệp Khai tiếp:
- Một lão thái bà nhưng lại không phải là lão thái bà.
Phó Hồng Tuyết trầm giọng:
- Hắn chờ tại hạ để làm gì?
Diệp Khai tiếp:
- Để cho các hạ hỏi tại sao hắn ám toán các hạ.
Phó Hồng Tuyết sáng mắt lên, lật tức bước nhanh ra. Thực ra y không cần vội vã.
Người bên ngoài có thể chờ y đến bao lâu cũng được, chẳng bao giờ nôn nóng gặp y.
Bởi người chết thì không hề nóng nảy.
Tây Môn Xuân co rút mình, nằm một đống trong góc nhà sau quầy, mắt lồi ra, mường tượng vừa phẫn nộ vừa khiếp sợ trước khi chết.
Ai giết lão?
Lão không tưởng là có người giết lão.
Một mũi dùi nhọn cắm ngay ngực lão, chỗ quả tim, máu xuối ra, máu chưa khô.
Quanh đó, chẳng có bóng người.
Thời gian vào lúc cơm tối, nhà nhà đều quây quần quanh mâm cơm nên không ai ra đường cả.
Phó Hồng Tuyết ra trước, đứng sửng tại chỗ, thân hình như cứng lại.
Chương trước | Chương sau