Sau giờ ngọ, cơn mưa dứt, bầu không gian quang đảng man mác, bao la.
Diệp Khai gõ cửa phòng của Phó Hồng Tuyết.
Từ sáng sớm ngày nay cho đến bây giờ, không ai đến tìm Phó Hồng Tuyết.
Nghe nói đến con người mặt lạnh quanh năm, chân thọt, là ai ai cũng phải tưởng đến con độc xà.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Như vậy, còn ai muốn tiếp cận y nữa !
Huống chi, cái việc y giết Công Tôn Đoạn, có lẽ giờ đây đã được loan đi khắp cả sơn thành !
Bên trong cửa, không có người lên tiếng.
Nhưng bên cạnh, nơi cửa hông, một lão bà thò đầu bạc trắng ra, mặt lộ vẻ hoài nghi lẫn sợ hãi, bà nhìn Diệp Khai.
Mặt bà nhăn nheo, không còn chỗ cho những vết nhăn khác hiện ra nếu có thêm sau này.
Diệp Khai biết bà là người cho thuê những gian phòng tại đây.
Chàng cười hỏi:
- Phó công tử đâu, hở bà ?
Lão bà lắc đầu:
- Ở đây không có Phó công tử ! Ở đây nghèo lắm !
Diệp Khai mỉm cười.
Giận làm gì chứ !
Bỗng, lão bà tiếp theo:
- Nếu khách nhân muốn tìm cái gã mặt trắng nhợt, chân thọt đó, thì không gặp gã đâu. Gã đã dọn đi nơi khác rồi.
Diệp Khai hỏi:
- Hắn dọn đi rồi sao bà ? Đi lúc nào ?
Lão bà đáp:
- Đi gấp !
Diệp Khai lại hỏi:
- Tại sao phải đi gấp ?
Lão bà giải thích:
- Già không muốn kẻ sát nhân lưu lại nơi này. Già có nhà, cho mướn, ai mướn cũng được, nhưng không cho người ta thuê để có nơi đi lại, mưu toan sát nhân !
Diệp Khai hiểu.
Trong vùng, không một ai dám chứa kẻ đắc tội với Vạn Mã Đường.
Chàng không nói gì nữa, quay mình trở ra ngõ hẻm.
Ngờ đâu, lão bà bước theo chàng, thốt:
- Nếu ngươi không có nơi nào lưu trú, già sẽ cho ngươi thuê gian phòng đó.
Diệp Khai cười nhẹ, hỏi:
- Bà bằng lòng cho tôi mướn nhà, là xem tôi lương thiện, không phải kẻ sát nhân. Tại sao bà biết tôi không là hung thủ trong vụ án đó ?
Lão bà đáp:
- Ngươi không giống ! Hay không có vẻ sát nhân !
Diệp Khai trầm gương mặt, thốt:
- Bà xem lầm tướng người đó. Tôi có giết nhân mạng rồi đó bà, mà lại giết đến bảy tám mươi mạng nữa kia !
Lão bà thè lưỡi, trố mắt, sợ hãi.
Diệp Khai đã ra khỏi ngõ hẻm.
Chàng hy vọng gặp Phó Hồng Tuyết sớm, càng sớm càng hay.
Nhưng, chàng không gặp Phó Hồng Tuyết, mà lại gặp Đinh Cầu Cảnh.
Đinh Cầu Cảnh ngồi nơi thềm, dưới mái hiên ngôi nhà đối diện, đang cầm chén
trà.
Y phục của lão rất hoa lệ, bên ngoài còn khác chiếc thanh bào.
Thần sắc của lão không được khoan khoái lắm.
Hành nhân lúc đó thật vắng trên con lộ chánh. Tuy có cơn mưa vừa qua, song đang mùa hè, không khí vẫn oi bức như thường, mưa dù to, chẳng đem lại cái mát mẻ lâu, trái lại, còn làm thêm lầy lội những lối đi.
Lúc đó có một gã du mục, dẫn đàn dê bốn năm con đi qua.
Tuy không khí oi bức, gã du mục lại mặc áo da dê, đầu đội nón tơi vành che kín tai, chiến nón rộng quá có thể phủ trọn hai đầu người.
Con người, cùng đường rồi mới nghĩ đến việc chăn dê.
Nghề chăn dê, giữ ngựa là một nghề thấp hèn nhất ở tại địa phương này, giành cho bọn nghèo nhất.
Cho nên, hạng chăn dê, ngựa ở đây hầu như cái bóng đối với các tầng lớp người khác, không ai lưu ý đến họ, trừ chủ thuê họ. Chủ thuê có lưu ý đến họ, là vì đàn thú giao phó cho họ, thú sống chết vẫn là vấn đề quan trọng hơn sự sinh tồn thương vong của họ.
Nhưng, Đinh Cầu Cảnh vừa thấy gã du mục, vụt sáng mắt lên.
Mường tượng lão trông chờ gã từ lâu lắm rồi.
Đường lồi lõm, nước động mấy chỗ lõm, gã du mục lùa đàn dê đi quanh một vũng nước.
Đúng lúc đó, Đinh Cầu Cảnh bước ra, chận trước mặt gã.
Gã du mục không ngẩng đầu lên, định lách mình qua mình Đinh Cầu Cảnh, đi
Gã chăn dê đâu phải là con người có can đảm, có khí khái ? Làm cái nghề đó thì nhẫn nhục là cái vốn trời sanh mà !
Ngờ đâu, Đinh Cầu Cảnh có ý sanh sự với gã.
Lão hỏi:
- Ngươi hành nghề chăn dê từ lúc nào thế ?
Gã chăn dê giật mình, ấp úng:
- Từ lúc nhỏ, rất nhỏ !
Đinh Cầu Cảnh cười lạnh:
- Chẳng lẽ tại Vũ Đương Sơn cái ngón nghề của người học tập, là ngón nghề chăn
luôn.
dê ?
Gã chăn dê giật mình lượt nữa.
Cuối cùng gã ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Đinh Cầu Cảnh, buông gọn:
- Ta không nhận ra ngươi !
Đinh Cầu Cảnh bỉu môi:
- Nhưng, ta, ta nhận ra ngươi.
Gã chăn dê thở dài:
- Chỉ sợ ngươi nhận lầm người !
Đinh Cầu Cảnh cao giọng:
- Lầm sao được, Lạc Lạc Sơn ! Ta biết ngươi quá mà ! Dù ngươi hóa trang cách nào, cũng không qua mắt ta được. Lần này, ngươi còn tưởng trốn thoát khỏi tay ta nữa sao chứ ?
Gã chăn dê là Lạc Lạc Sơn à ?
Lâu lắm, người chăn dê thở dài đáp:
- Dù cho ngươi có nhận ra ta, song rất tiếc ta không nhận ra ngươi !
Thế là Lạc Lạc Sơn rồi !
Đinh Cầu Cảnh cười lạnh, cởi chiếc chăn bao để lộ bộ y phục hoa lệ. Nơi chỗ gù lưng, có thêu con rồng vàng năm móng.
Lạc Lạc Sơn kêu lên thất thanh:
- Kim Bôi Đà Long !
Đinh Cầu Cảnh cười lạnh:
- Cuối cùng rồi ngươi cũng nhận được ta !
Lạc Lạc Sơn cau mày:
- Ngươi tìm ta để làm gì ?
Đinh Cầu Cảnh đáp:
- Đòi một món nợ !
Lạc Lạc Sơn hỏi:
- Nợ gì ?
Chương trước | Chương sau