- Chắc các hạ cũng thấy rõ, muốn giết lão phu, đâu phải là việc dễ làm !
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Diệp Khai trầm ngâm một chút:
- Các hạ muốn biết ai nhờ tại hạ giết các hạ ?
Vạn Mã Đường chủ lắc đầu:
- Hỏi để mà hỏi, hỏi nhưng không cần các hạ đáp, bởi lão phu không cần biết.
Diệp Khai cau mày:
- Tại sao ?
Vạn Mã Đường chủ lạnh lùng:
- Bởi, lão phu hỏi, nhưng vẫn biết bọn người đó là những ai rồi, và từ lúc nào cũng thế, lão phu chẳng hề xem họ ra quái gì.
Lão từ từ tiếp luôn:
- Người muốn giết lão phu, không chỉ một vài, mà là rất nhiều, nhưng trong số đó, nếu kể về giá trị đáng chú ý nhất, chỉ có một thôi !
Diệp Khai hỏi:
- Ai ?
Vạn Mã Đường chủ đáp:
- Lão phu vố không thể đoán định là các hạ hay Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai chớp mắt:
- Và hiện tại các hạ đã đoán định được ?
Vạn Mã Đường chủ gật đầu, tiếp:
- Thực ra, lão phu đã sớm thấy rõ !
Diệp Khai lại chớp mắt:
- Các hạ cho rằng bọn người kia đều do Phó Hồng Tuyết hạ thủ ?
Vạn Mã Đường chủ lắc đầu:
- Không phải hắn !
Diệp Khai hỏi:
- Thế thì là ai ?
Vạn Mã Đường chủ lộ vẻ thống hận, từ từ chuyển mình, đưa mắt nhìn ra cánh đồng cỏ.
Lão không đáp câu hỏi của Diệp Khai.
Lâu lắm, lão trầm giọng thốt:
- Lão phu có nói đất đai đó, lão phu đánh đổi bằng mồ hôi và máu. Không một ai có thể đoạt trên tay của lão phu được !
Diệp Khai không lặp lại câu hỏi cũ, cũng không hỏi gì thêm.
Chừng như chàng đã hiểu cái ý nghĩa ngụ trong câu nói của lão.
Gió vẫn thổi, dương quang vẫn chiếu, bầu trời không mây trong xanh thăm thẳm.
Từ nơi đó trông về Vạn Mã Đường, thấy lá cờ nhỏ quá, năm chữ lờ mờ không đọc được.
Lâu lắm, Vạn Mã Đường chủ lại thốt:
- Các hạ biết chứ, lão phu có một đứa con gái !
Diệp Khai suýt bật cười.
Vạn Mã Đường chủ hỏi:
- Các hạ biết nó ?
Diệp Khai gật đầu:
- Biết !
Vạn Mã Đường chủ hỏi:
- Các hạ thấy nó như thế nào ?
Diệp Khai đáp:
- Được lắm !
Vạn Mã Đường chủ trầm ngâm một lúc rồi nhìn vào mặt Diệp Khai, hỏi:
- Sự thật các hạ ưa thích nó ?
Diệp Khai giật mình, không tưởng là Vạn Mã Đường chủ hỏi chàng câu đó.
Vạn Mã Đường chủ không chờ chàng đáp, lại tiếp luôn:
- Chắc các hạ hết sức kỳ quái, tại sao lão phu nói như vậy.
Diệp Khai cười khổ:
- Đúng vậy !
Vạn Mã Đường chủ trầm giọng:
- Lão phu hỏi là vì lão phu hy vọng các hạ đưa nó đi theo với !
Diệp Khai kinh hãi, kêu lên:
- Đưa nàng đi ? Đưa đi đâu ?
Vạn Mã Đường chủ tiếp:
- Tùy tiện ! Bất cứ nơi nào các hạ muốn và có thể. Những gì có ở tại đây, các hạ tùy tiện chọn lấy, mang theo ...
Diệp Khai cau mày:
- Tại sao các hạ muốn tại hạ mang nàng đi ?
Vạn Mã Đường chủ đáp:
- Chỉ vì ... lão phu biết ... nó rất có cảm tình với các hạ.
Diệp Khai chớp chớp đôi mắt:
- Nếu nàng có cảm tình với tại hạ, thì tại sao cả hai không ở lại đây, cần chi phải đưa nhau đi nơi khác.
Vạn Mã Đường chủ thoáng lộ vẻ buồn, một phút sau, lão từ từ thốt:
- Nơi đây sắp có nhiều việc phát sanh, lão phu không muốn nó bị lôi cuốn vào vòng nhiệt náo. Những sự việc sắp phát sanh, không mảy may có quan hệ với nó.
Diệp Khai thở dài:
- Các hạ quả là một người cha tốt.
Vạn Mã Đường chủ hỏi:
- Các hạ đáp ứng chứ ?
Diệp Khai chậm chạp quay mình, nhìn ra cánh đồng cỏ mênh mang.
Sự biểu hiện trong ánh mắt của chàng rất kỳ quái. Chàng không đáp câu hỏi của Vạn Mã Đường chủ.
Lâu lắm, chàng mới cất tiếng:
- Tại hạ đã nói, địa phương này là nhà của tại hạ, đã trở về đây rồi, tại hạ không còn muốn đi đâu nữa cả.
Vạn Mã Đường chủ biến sắc:
- Các hạ không đáp ứng ?
Diệp Khai tiếp:
- Tại hạ không thể mang nàng đi, nhưng tại hạ dám bảo chứng là, vô luận việc gì phát sanh tại đây, nàng sẽ không hề bị lôi cuốn vào vòng tranh chấp !
Mắt chàng sáng lên, dừng một chút, chàng tiếp luôn:
- Bởi vì, những việc sắp xảy ra, không mảy may quan hệ đến nàng.
Vạn Mã Đường chủ nhìn chàng.
Mắt lão cũng sáng lên.
Bỗng lão vỗ tay lên vai chàng, thốt: - Lão phu mời các hạ uống một chén rượu !
Rượu đã có trên bàn.
Rượu tuyệt đối không giải quyết thống khổ của bất cứ ai.
Nhưng, rượu lại có thể giúp con người tự dối với mình.
Công Tôn Đoạn cầm chắc chiếc chén vàng, y không hiểu tại sao lại cần phải uống rượu, muốn uống rượu.
Bởi hiện tại, không phải lúc uống rượu.
Và chén rượu này, là chén thứ năm, từ lúc ngày bắt đầu.
Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên nhìn y, không khuyên ngăn, không cùng uống.
Giữa họ và Công Tôn Đoạn, có một khoảng cách. Hiện tại, khoảng cách đó có vẻ xa hơn lúc thường.
Chương trước | Chương sau