Pair of Vintage Old School Fru
Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 110 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 33 - Truyền thuyết trên Thánh Mẫu Phong

↓↓
Chuyện phát sinh trong giang hồ, thiên biến vạn hóa, ngư long mạn diễn, cơ hồ mỗi một chớp mắt đều có thể phát sinh những chuyện mạo hiểm kích thích, lãng mạn lôi cuốn.


Trong giang hồ mỗi một thời đại đều sản sinh những nhân vật truyền kỳ, như thời đại Sở Lưu Hương, có Hồ Thiết Hoa, Cơ Băng Nhạn, Vô Hoa hòa thượng, Biên Bức công tử Nguyên Tùy Vân ... Thời đại Lý Tầm Hoan có Thượng Quan Kim Hồng, A Phi, Kinh Vô Mạng, Lâm Tiên Nhi, Tôn Tiểu Hồng ...


Trầm Lãng là người đời trước thời đại của Lý Tầm Hoan, nhưng cố sự có liên quan đến ông ta, cho tới nay vẫn là chuyện người ta thích bàn tán như mới tinh.


Vương Linh Hoa là nhân vật phong vân cùng thời với Trầm Lãng. Ở thời đại đó, lão đã thành nhân vật truyền kỳ, nhất cử nhất động của lão đều thu hút sự chú ý của người ta, mỗi một chuyện lão tham dự đều là thoại đề nóng hổi nhất trong giang hồ.

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão đáng chú ý tịnh không phải vì cá tính "nửa chính nửa tà" của lão, mà là võ học đa thế đa dạng của lão.


Võ công của lão rất nhiều, kỳ trung hấp dẫn người ta nhất là song thủ của lão, có thể cải biến hình dạng của bất cứ người nào, dịch dung thuật của lão cho tới nay vẫn là võ lâm đệ nhất.


Lúc lão thành danh, tuy mới hơn hai mươi tuổi, nhưng cho đến bây giờ, giang hồ đã trải qua hai thời đại, lão nếu quả còn sống, ít ra cũng hơn chín chục tuổi.


Hơn chín mươi tuổi đối với người bình thường mà nói, có lẽ đã quá già nua yếu ớt, nhưng đối với Vương Linh Hoa võ công cao thâm, dịch dung đệ nhất mà nói, tuổi tác không thể lưu hạ quá nhiều vết tích trên thân người lão.


- Vương Linh Hoa ?


Kim Ngư tuy bàng hoàng, nhưng lại mỉm cười lập tức, hơn nữa nụ cười phảng phất rất kỳ quái, rất thần bí.


"Ngươi làm sao có thể đoán ra là ông ta ?" Tiếng cười như chuông ngân của nàng vẫn đang vang vọng:


"Ngươi sao lại không đoán là người khác ?".


Vấn đề đó Phó Hồng Tuyết không trả lời, nhưng hắn lại hỏi:


- Lão đợi đến khi nào mới ra gặp ta ?


- Rất mau chóng.


Câu nói đó, không còn nghi ngờ gì nữa, đã thừa nhận Vương lão tiên sinh chủ nhân Hầu Viên là Vương Linh Hoa.


"Đã sắp đến, hiện tại hà tất còn phải khổ luyện bạt kiếm ?" Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt.


- Thanh âm đơn điệu, ngắn gọn, sắc bén đó vẫn vang vọng không ngừng, từng tiếng từng tiếng nối liền nhau, lẽ nào đó là thanh âm bạt kiếm ?


"Kiếm pháp thiên biến vạn hóa, bạt kiếm lại chỉ bất quá là động tác đơn giản nhất kỳ trung". Kim Ngư đáp:


"Đao pháp cũng vậy, ngươi đã luyện bạt đao bao nhiêu năm ?".


- Mười tám năm.


"Chỉ một động tác đơn giản như vậy, ngươi luyện luôn mười tám năm ?" Kim Ngư hỏi.


- Ta chỉ hận không thể luyện lâu hơn.


Kim Ngư ngưng thị nhìn hắn, chợt thốt:


- Lần này ngươi lầm rồi.


- Ồ ?


"Có hai chuyện ngươi đã lầm". Kim Ngư cười nói:


"Thứ nhất, y tịnh không phải đang bạt kiếm".


- Không phải ?


- Y đang bạt đao.


"Bạt đao ?" Tròng mắt của Phó Hồng Tuyết bỗng co thắt lại.


- Thứ hai, y không phải là Vương Linh Hoa.


"Y không phải ?" Phó Hồng Tuyết lại cả kinh:


"Ngươi nói chủ nhân Hầu Viên không phải là Vương Linh Hoa ?".


- Con người đang luyện bạt đao mà ngươi nói tới không phải là Vương Linh Hoa.


Thanh âm đó không phải là thanh âm của Kim Ngư, đó là thanh âm của một người rất hòa nhã, rất thân thiện, thanh âm đó phát ra từ sau lưng Phó Hồng Tuyết.


Vừa hòa nhã, vừa thân thiện, thanh âm thong dong dịu dàng, hiển xuất con người đó có giáo dưỡng tốt, lịch sự giữ lễ.


Đa lễ vốn là mặt khác của lãnh đạm.


Thanh âm đó lại mang theo một thứ nhiệt tình kỳ dị.


Một thứ nhiệt tình cơ hồ đã tiếp cận tàn khốc.


Nếu quả giữa thiên địa thật sự có một thứ lực lượng đủ để hủy diệt hết những gì có trên nhân gian, không còn nghi ngờ gì nữa, lực lượng đó đã sản sinh ra từ thứ "nhiệt tình tàn khốc" đó.


Cũng chỉ có dạng người như Vương Linh Hoa mới có thể có thứ nhiệt tình đáng sợ đó.


Hiện tại lão đã đến sau lưng Phó Hồng Tuyết, trong tay lão nếu có binh khí, đã có thể đâm vào nơi yếu hại trên người Phó Hồng Tuyết bất cứ lúc nào.


Phó Hồng Tuyết không quay đầu, cũng không động.


Hắn không thể động.


Khi thanh âm hồi nãy đang vang lên, hắn cảm thấy sau lưng có một luồng sát khí không có thành trì nào có thể ngăn chận, không có lực lượng nào có thể chống đỡ, chỉ cần hắn động một cái, vô luận là động tác nào, đều có thể tạo cơ hội cho đối phương xuất thủ.


Cả đến một thớ thịt chỉ cần co thắt, cũng có thể tạo một lỗi lầm trí mệnh. Tuy hắn biết rõ dạng người của Vương Linh Hoa tuyệt không thể xuất thủ đánh sau lưng hắn, nhưng hắn không thể không phòng bị.


Đầu tóc lão tuy đã bạc trắng, đuôi mắt tuy đã có nếp nhăn già nua, nhưng quang tuyến trong mắt lão lại vừa hòa ái, trí tuệ, vừa từ tốn, tươi trẻ.


Lão đứng sau lưng Phó Hồng Tuyết mặt mày từ tốn uy nghi như vậy, đứng một hồi rất lâu, lão bỗng cười, tiếng cười càng ưu nhã hữu lễ.


"Quả nhiên không hổ là cao thủ thiên hạ vô sông". Vương lão tiên sinh thốt.


Phó Hồng Tuyết vẫn giữ vững vẻ trầm mặc.


Kim Ngư lại mở miệng:


- Hắn cả động cũng không động, ông lại có thể nhìn ra hắn là cao thủ ?


"Bởi vì hắn không động, cho nên mới là cao thủ thiên hạ vô song". Vương lão tiên sinh đáp.


"Lẽ nào không động còn khó hơn so với động ?" Kim Ngư hỏi.


"Khó hơn nhiều". Vương lão tiên sinh cười đáp.


- Tôi không hiểu.


"Ngươi nên hiểu". Vương lão tiên sinh thốt:


"Ngươi nếu là Phó Hồng Tuyết, nếu biết một người như ta đột nhiên đến đằng sau nàng, ngươi sẽ làm gì ?".


- Tôi nhất định sẽ giật mình.


"Giật mình dẫn đến khó tránh khỏi phải cảnh giới đề phòng, khó tránh khỏi phải động". Vương lão tiên sinh thốt:


"Chỉ cần ngươi động đậy, ngươi nhất định chết".


- Tại sao ?


"Bởi vì ngươi căn bản không biết ta xuất thủ đánh chỗ nào, cho nên vô luận ngươi có động ra sao, đều có thể tạo thành sai lầm trí mệnh". Vương lão tiên sinh đáp.


"Tôi đã hiểu". Kim Ngư nói:


"Một đối thủ như ông nếu đột nhiên đến đằng sau lưng một người, vô luận là ai cũng đều khó tránh khỏi khẩn trương, cho dù người bất động, cơ bắp trên lưng cũng khó tránh khỏi co thắt.


"Nhưng hắn thì không". Vương lão tiên sinh thở dài:


"Ta tuy đã đứng đằng sau người hắn rất lâu, trên dưới toàn thân hắn đều không có biến hóa chút nào".


"Hiện tại tôi đã minh bạch, bất động quả thật khó hơn nhiều so với động". Kim Ngư cũng thở dài.


- Mình nếu biết có người như Vương Linh Hoa đứng đằng sau lưng mình, cơ bắp toàn thân vẫn còn có thể giữ vững thoải mái, thần kinh nhất định còn lạnh hơn cả băng tuyết.


"Hắn bất động thì ông lại không có cơ hội xuất thủ sao ?" Kim Ngư lại hỏi.


"Bất động là động". Vương lão tiên sinh cười đáp:


"Điểm chung kết của tất cả những động tác biến hóa, là bất động".


"Thay vì quá nhiều không môn lại biến thành không có không môn". Kim Ngư thốt:


"Bởi vì cả người đều đã biến thành không, không không đãng đãng, hư vô phiêu diêu, cho nên ông lại không biết nên xuất thủ chỗ nào ?".


"Đạo lý đó ta biết ngươi nhất định hiểu thấu". Vương lão tiên sinh cười rất từ tốn.


"Nhưng cả tôi cũng biết ông căn bản không thể xuất thủ sau lưng hắn, hắn làm sao mà không biết được ?" Kim Ngư lại hỏi.


Vương lão tiên sinh không hồi đáp liền, trước tiên lão thở dài một hơi, sau đó từ sau lưng Phó Hồng Tuyết đi tới, cước bộ của lão an tường ổn định, lão đi đến trước mặt Phó Hồng Tuyết rồi mới dừng chân, sau đó quay mình đối diện Phó Hồng Tuyết.


- Bởi vì hắn là Phó Hồng Tuyết, ta là Vương Linh Hoa.


Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn Vương Linh Hoa, Vương Linh Hoa hòa ái chú thị nhìn Phó Hồng Tuyết.


"Nàng ta hồi nãy nói chuyện sai lầm thứ hai của ngươi là nói người luyện bạt đao bên ngoài không phải là ta". Vương Linh Hoa cười thốt.


Phó Hồng Tuyết vẫn bất động.


"Gần trăm năm nay, danh đao trong giang hồ như rừng, đao pháp mới sáng chế có tới tám chục loại, thiên biến vạn hóa, kỳ chiêu diệu thế". Vương Linh Hoa thốt:


"Có những chiêu số đao pháp quái dị đến mức đơn giản làm cho người ta không thể tưởng tượng nỗi, nhưng động tác bạt đao lại vẫn chỉ có một loại".


"Không phải chỉ có một loại". Phó Hồng Tuyết chung quy đã mở miệng:


"Mà là chỉ có một loại nhanh nhất".


- Loại nào ?


"Loại giản đơn nhất là loại nhanh nhất". Phó Hồng Tuyết đáp.


"Đó cũng phải trải qua thiên biến vạn hóa mới có thể quy chân phản phác".


Vương Linh Hoa thốt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Ế, vì là game thủ

Ế, vì là game thủ

Cô đơn ở giữa đám đông Bởi đông người quá nhưng không có người... *** Duyên

26-06-2016
Chú Tư

Chú Tư

Nghe đến hai chữ SIDA chú Tư bỗng loạng choạng, chân tay run lẩy bẩy rồi ngã chúi

25-06-2016
Ngọc núi

Ngọc núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Nhỏ ôm chầm

27-06-2016
Có bao giờ...

Có bao giờ...

Nếu bạn thật lòng trao đi lòng tốt, hãy tin tưởng rằng, những điều tốt đẹp sẽ

24-06-2016
Mật Mã Cuối Cùng

Mật Mã Cuối Cùng

Tên truyện: Mật Mã Cuối CùngTác giải: Ry Hanna (Lệ Quỳnh).Thể loại: Truyện Teen Hài,

27-07-2016 18 chương