- Tất cả biến hóa trong võ công, vốn biến không ra chữ "nhanh" đó.
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Con người bên ngoài đã khổ luyện năm năm mới tìm ra một phương pháp".
Vương Linh Hoa nói:
"Chỉ một động tác đơn giản đó, y cũng đã luyện mười tám năm, đến nay vẫn còn luyện, mỗi ngày ít ra đều phải luyện ba canh giờ".
Lão ngưng thị nhìn Phó Hồng Tuyết, sóng mắt hòa ái đột nhiên biến thành bén nhọn như mũi đao, gằn từng tiếng:
- Ngươi có biết y phải khổ luyện bạt đao như vậy là vì cái gì không ?
- Vì muốn đối phó ta ?
"Ngươi lại lầm rồi". Vương Linh Hoa lại thở dài:
"Y tịnh không phải nhất định muốn đối phó ngươi, cũng tịnh không phải chỉ vì đối phó một mình ngươi".
- Ồ ?
"Y muốn đối phó tất cả các võ lâm cao thủ trong thiên hạ". Vương Linh Hoa thốt:
"Bởi vì y quyết tâm muốn làm thiên hạ đệ nhất nhân".
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng cười một tiếng:
"Lẽ nào y nghĩ chỉ cần đánh bại ta là thành thiên hạ đệ nhất nhân ?".
"Cho đến hiện tại, y vẫn nghĩ như vậy". Vương Linh Hoa đáp.
"Vậy là y đã lầm rồi". Phó Hồng Tuyết thốt:
"Trong giang hồ tàng long ngọa hổ, trong phong trần vô số dị nhân, võ công thắng xa ta còn không biết có bao nhiêu mà kể".
"Nhưng cho tới nay vẫn không ai có thể đánh bại được ngươi". Vương Linh Hoa cười nói:
"Ta cũng nhìn ra muốn đánh bại ngươi tịnh không phải là chuyện dễ dàng.
Trong số những người đến đây, ngươi đích xác là người đặc biệt nhất".
Phó Hồng Tuyết không nói gì.
"Những thứ vũ khí treo trên tường không những thu thập đầy đủ, hơn nữa đều là tinh phẩm. Chỉ cần là người từng luyện võ, đều khó tránh khỏi nhìn không chớp mắt, chỉ có ngươi không ngờ vẫn không động tâm". Vương Linh Hoa bỗng thở dài:
"Kỳ quái nhất là bức họa trên bức tường bên phải của đại sảnh, ngươi không ngờ cả nhìn một cái cũng không nhìn".
"Bên phải ?" Phó Hồng Tuyết ngẩn người:
"Trên tường bên phải có bức họa ?".
Phó Hồng Tuyết nhớ là có bức tranh trên bức tường đối diện cửa chính của đại sảnh, trên bức tường bên phải rõ ràng là trống không, làm sao lại có thể có bức họa ?
"Chỉ cần ngươi nhìn một cái là biết có hay không". Vương Linh Hoa cười đáp.
Phó Hồng Tuyết đương nhiên phải nhìn, chàng vừa quay đầu lại, cả người đã bàng hoàng.
Trên bức tường rõ ràng không có một thứ gì hiện tại lại có một bức họa.
Nhân vật trong bức họa trên tường có rất nhiều, giống như thật.
Phảng phất là vẽ một đoạn cố sự, trong mỗi một đoạn cố sự đều có cùng một người, người đó là Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết vừa quay đầu, thứ đầu tiên nhìn thấy là chính mình.
- Khí trời u ám, tiểu trấn vùng biên thùy, trên đường trường có một tòa tửu lâu, trong tửu lâu có hai người, một là Diệp Khai, một là Phó Hồng Tuyết.
"Ngươi chắc nhớ đó là tình cảnh mười năm trước, lần đầu tiên ngươi đến Tương Tụ Lâu, ngộ kiến Diệp Khai". Vương Linh Hoa thốt.
Phó Hồng Tuyết đương nhiên nhớ, lúc đó là lần đầu hắn mang thanh đao đen sì, ôm thù hận trong lòng đến Biên Thành tìm Mã Không Quần ở Vạn Mã Đường để báo thù.
- Trên đoạn cố sự thứ hai, Phó Hồng Tuyết đang trong một gian phòng u ám, ôm ấp quấn quýt một nữ nhân.
Nữ nhân trong họa là Thúy Bình, Phó Hồng Tuyết đương nhiên không quên một đêm nồng nàn đó, nhìn thấy đoạn cố sự đó, trong mắt Phó Hồng Tuyết lại lộ xuất vẻ thống khổ, nhưng trong tâm hắn lại nghĩ về Phong Linh.
Phong Linh hiện giờ ở đâu ? Có phải đã lọt vào tay Vương Linh Hoa ? Hay nàng phải làm những gì nàng đã nói, chỉ vì muốn báo thù ?
Vương Linh Hoa đang chú thị nhìn Phó Hồng Tuyết, Kim Ngư cũng đang nhìn hắn.
Trong mắt tuy lộ vẻ thống khổ, nhưng đó chỉ thoáng qua trong phút chốc, Phó Hồng Tuyết rất mau chóng đưa mục quang về phía đoạn cố sự thứ ba bên cạnh.
- Trong hình là nơi tiếp tân của Vạn Mã Đường, có một đám người ngồi, chủ tọa là Mã Không Quần, Diệp Khai đang ngồi cạnh Phó Hồng Tuyết.
- Đồ hình thứ tư vẽ trong một quán rượu nhỏ, Thúy Bình và một tên đánh xe choàng tay nhau đi ra, Phó Hồng Tuyết một mình ngồi uống trong quán.
Xem đến đó, tâm Phó Hồng Tuyết lại đau xót.
- Đoạn bên dưới là đại sảnh của Đinh gia, những người nên có mặt đều có mặt, bao nhiêu bí mật tình thù đều được vạch trần, lúc đó Phó Hồng Tuyết mới biết mình nguyên lai là cô nhi, con trai của Bạch Thiên Vũ không phải là Phó Hồng Tuyết, mà là Diệp Khai, ôm ấp thù hận mười tám năm, cuối cùng lại là một cơn mộng, thậm chí còn đáng sợ hơn, khả ố hơn so với mộng ! Thậm chí có thể nói là đáng thương.
Vẽ đến đó đã kết thúc, mục quang của Phó Hồng Tuyết cũng từ bức họa chuyển hướng về phía trước mặt, hắn tịnh không trầm tư, cũng không vì xem bức họa mà thống khổ, hắng đang đợi Vương Linh Hoa giải thích, giải thích vì sao lại muốn hắn xem những hình vẽ đó.
Vương Linh Hoa quả nhiên không để hắn đợi lâu, mau chóng giải thích, chỉ là lão lại nói với Kim Ngư.
"Bức họa đó là những tao ngộ của Phó Hồng Tuyết mười năm về trước". Vương Linh Hoa nhìn Kim Ngư:
"Ngươi có biết ta tại sao lại muốn hắn xem không ?".
"Tôi biết". Kim Ngư gật gật đầu.
- Ồ ?
"Mục đích của ông là đề tỉnh hắn chuyện mười năm trước". Kim Ngư đáp.
"Đúng". Vương Linh Hoa thốt:
"Vậy ngươi có biết ta vì sao lại muốn đề tỉnh hắn chuyện mười năm trước ?".
"Điểm đó tôi không biết". Kim Ngư đáp.
"Chuyện mười năm trước quả thật đã xảy ra, hơn nữa cũng đã kết thúc". Vương Linh Hoa quay mình đối diện Phó Hồng Tuyết:
"Những người của Vạn Mã Đường cũng quả thật đã chết từ mười năm trước".
Đôi mắt lãnh đạm của Phó Hồng Tuyết chợt bắn ra những tia sáng băng hàn:
- Bọn Mã Không Quần lần này là ai ?
Vương Linh Hoa cười cười:
- Chính là bọn Mã Không Quần.
"Bọn họ ?" Phó Hồng Tuyết hỏi:
"Vậy Mã Không Quần mười năm trước là giả ?".
"Mã Không Quần mười năm trước cũng là Mã Không Quần". Vương Linh Hoa đáp.
"Mã Không Quần đã chết mười năm trước, cũng là bản thân Mã Không Quần ?".
Trên mặt Phó Hồng Tuyết đã lộ xuất vẻ kinh ngạc.
- Phải.
- Người hiện tại cũng là bản thân Mã Không Quần ?
- Phải.
Trên mặt Phó Hồng Tuyết đã hoàn toàn ngập tràn biểu tình kinh hãi:
- Sao lại có thể được ? Lẽ nào lão ta thật sự chết đi sống lại ?
"Không phải". Vương Linh Hoa cười đáp:
"Trên thế gian làm sao có thể có mấy chuyện đó ? Người đã chết là chết, lam sao có thể sống lại được".
- Vậy chuyện này là sao ?
Mã Không Quần đã chết mười năm trước, mười năm sau người xuất hiện cũng là Mã Không Quần, người đã chết không thể sống lại, vậy Mã Không Quần của mười năm sau là chuyện gì đây ?
Phó Hồng Tuyết lần này thật sự ngây người.
Nụ cười hòa ái từ tốn trên mặt Vương Linh Hoa vẫn tồn tại như trước, lão đột nhiên hỏi Phó Hồng Tuyết một câu phảng phất không liên quan gì đến vấn đề.
- Ngươi có biết nơi chân trời có một ngọn núi tên là Thánh Mẫu Phong ?
Phó Hồng Tuyết đương nhiên biết, trên Thánh Mẫu Phong có băng tuyết ngàn năm không tan, còn có truyền thuyết trên núi có kỳ trân dị bảo.
"Ngay dưới đỉnh Thánh Mẫu Phong, có một bộ lạc cách biệt với thế gian tồn tại, bộ lạc đó gọi là Đáp Mạc Tộc". Vương Linh Hoa kể:
"Trong ngôn ngữ của quốc gia đó, Đáp Mạc nghĩ là haí".
Vương Linh Hoa tuy đột nhiên nói về chuyện Đáp Mạc Tộc ở Thánh Mẫu Phong, Phó Hồng Tuyết tin rằng nhất định có liên quan đến chuyện Mã Không Quần, cho nên hắn lắng nghe rất kỹ càng.
"Người Đáp Mạc Tộc bên dưới đỉnh Thánh Mẫu Phong, sinh hoạt tập quán hoàn toàn giống như người thường, nhưng vì bọn họ cư trú ngay dưới đỉnh Thánh Mẫu Phong, quanh năm không thấy nước mưa, đừng nói gì tới nguồn nước sơn tuyền gì".
Thần tình của Vương Linh Hoa phảng phất đã bay đến bên dưới đỉnh Thánh Mẫu Phong.
- Cho nên thức uống của người Đáp Mạc Tộc thông thường không phải là nước, mà là thạch nhũ trong băng động.
- Nước đối với người Đáp Mạc Tộc mà nói, trọng yếu không khác gì sinh mệnh, bọn họ chỉ có sản phụ sau khi sinh đẻ mới có thể uống hai giọt nước, là hai giọt nước dung hóa từ băng tuyết tinh khiết.
- Sinh sản đối với Đáp Mạc Tộc mà nói, cũng là một sự kiện rất thần thánh, bởi vì nhân khẩu của bọn họ vốn rất ít, hơn nữa lại cách biệt với thế giới bên ngoài, cho nên sinh đẻ đối với bọn họ mà nói là một chuyện rất trọng đại.
- Không biết vào lúc nào, sau khi một sản phụ uống thạch nhũ trong một băng động, đã sinh ra song bào thai, từ đó sản phụ đó đã trở thành "Sản Hậu" của Đáp Mạc Tộc.
- Từ đó sản phụ của Đáp Mạc Tộc bắt đầu uống thạch nhũ của băng động đó, chỉ cần là sản phụ uống thạch nhũ của băng động đó, nhất định có thể sinh hạ song bào thai.
- Song bào thai bọn họ sinh ra có chút bất đồng với song bào thai của người thường, song bào thai của Đáp Mạc Tộc hoàn toàn giống hệt nhau.
- Giới tính, cao thấp, mập ốm, cá tính, tập quán hoàn toàn giống hệt, hai người giống như là một người.
Chương trước | Chương sau