Khi Diệp Khai tỉnh dậy, miệng khô ran, hơn nữa lồng ngực nhức nhức nhối nhối, chàng biết đó là bị mê dược đánh gục, khi tỉnh lại nhất định có những triệu chứng đó.
Khi hồi tỉnh lại, đầu chàng còn có chút mê muội, căn bản không biết mình đang ở đâu, chỉ ngờ ngợ nhớ mình ngã gục làm sao.
Dưới giếng khô, trong một gian mật thất tận đầu địa đạo, đến khi chàng biết người đợi chờ chàng trong đó là Kinh Vô Mạng, chàng biết hôm nay nhất định có một trường khổ chiến.
"Ta biết rõ ta không phải là địch thủ của ngươi, nhưng ta hôm nay vẫn không thể không cùng ngươi giao thủ". Diệp Khai điềm đạm thốt:
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Cùng trời cuối đất, có bao nhiêu Kinh Vô Mạng chứ ? Hôm nay ta nếu không cùng ngươi giao thủ, sau này có muốn tìm một đối thủ như ngươi, chỉ sợ vĩnh viễn cũng tìm không ra".
- Mỗi một người luyện võ, khi võ công luyện đến mức đăng phong, đều có cảm giác rất tịch mịch, bởi vì đến lúc đó, hắn rất khó lòng tìm ra một đối thủ chân chính, cho nên có người không ngại "cầu bại", bởi vì hắn cảm thấy chỉ cần có thể gặp được một đối thủ chân chính, cho dù có bại, cũng rất khoái trá.
Nhưng Kinh Vô Mạng biết tâm tình giờ phút này của Diệp Khai lại không phải như vậy, chàng sở dĩ muốn cùng Kinh Vô Mạng quyết đấu, là vì Lý Tầm Hoan.
Hôm nay Diệp Khai nếu không đánh mà lui, tức là đại biểu cho "Tiểu Lý Phi Đao" đã thua Kinh Vô Mạng.
Làm như vậy không những làm nhục sư môn, cũng làm nhục con người Diệp Khai.
Cho nên hôm nay chàng cho dù có chết, chàng cũng phải nghênh chiến cùng Kinh Vô Mạng.
Mật thất không có gió, lại đã vần vũ sát khí.
Kiếm còn chưa rút ra, kiếm khí đã xộc vào mũi, trong mật thất ngập tràn sát ý tiêu hồn.
Đôi mắt xám đục chết chóc của Kinh Vô Mạng thủy chung nhìn chằm chằm trên tay Diệp Khai, y biết đó là một đôi tay đáng sợ.
Diệp Khai giờ phút này giống như đã biến thành người khác, trên mặt chàng đã không còn bộ dạng ngoạn thế bất cung, đôi mắt sáng ngời đã phát xuất một thứ vinh quang huy hoàng.
Bao nhiêu năm nay, chàng giống như một thanh kiếm giấu trong hộp, che ánh dưỡng hơi, không lộ phong thái, cho nên rất ít có người có thể nhìn ra hào quang sáng lạn của chàng.
Giờ phút này kiếm đã ra khỏi hộp.
Tay Diệp Khai vừa giang ra, trong tay đã có cán đao.
Tiểu Lý Phi Đao nhất đao phong hầu, lệ bất hư phát.
Đao một khi bay ra, đã không còn đáng sợ.
Bởi vì người chết không biết sợ.
Sát khí càng ngột ngạt.
Kinh Vô Mạng phản thủ bạt kiếm, giơ ngang ngực, mục quang vẫn không rời khỏi tay Diệp Khai.
Ánh sáng trên lưỡi kiếm tựa hồ lộng lẫy hơn cả ánh sáng trên đao, kiếm khí cũng đậm đặc hơn.
Trong đôi mắt xám đục chết chóc,vốn chỉ có một phiến trống không, một phiến tử vong, nhưng hiện tại đột nhiên lại có một tia thất thần, một tia kinh hãi.
Thứ chuyển biến đó đương nhiên không tránh khỏi mắt Diệp Khai, chàng thấy kỳ quái đang lúc cao thủ quyết chiến, Kinh Vô Mạng sao lại có thể đột nhiên lộ xuất thứ nhãn thần đó ? Đó tuyệt đối là sơ xuất chết người.
Nhưng tình hình tiếp theo đó lại càng làm cho Diệp Khai giật mình, chàng nhìn thấy Kinh Vô Mạng đột nhiên nhắm mắt, người cũng ngã quỵ.
Chuyện này là sao ?
Đang lúc Diệp Khai cảm thấy thất kinh, trong mắt chàng cũng chợt hiện một tia thất thần, một tia khủng bố, vẫn còn vài phần minh bạch.
Chàng chung quy đã biết Kinh Vô Mạng vì sao có thể có hiện tượng đó, nguyên lai có người đang lúc bọn họ tĩnh lặng đối trận, len lén phóng thả mê hương vô sắc vô vị.
Cho nên Kinh Vô Mạng mới ngã gục, Diệp Khai đương nhiên cũng ngã gục.
Trước khi chàng ngã xuống, chàng chỉ nghĩ đến một vấn đề, là ai đã phóng mê hương ?
Tại sao lại muốn làm vậy ?
Tỉnh dậy, đầu óc nặng nề hôn trầm, Diệp Khai muốn giơ tay xoa xoa đầu, mới phát giác mình không còn cử động được nữa, vừa vận khí, nội lực không ngờ đã không còn quán thông, lúc đó chàng mới biết mình đã bị điểm huyệt.
Đợi cho ánh mắt và tư tưởng thích ứng với hoàn cảnh, Diệp Khai mới phát giác mình đang nằm trong một gian phòng rất kỳ quái.
Ánh đèn ở đây rất sáng, lại rất diệu, nhưng lại nhìn không thấy bất kỳ một ngọn đèn nào.
Không có đèn, làm sao có ánh sáng ?
Ánh sáng vừa dịu vừa sáng đó từ đâu phát ra ?
Diệp Khai nằm trên một cái bục dài làm bằng thủy tinh, bên cạnh bục thủy tinh dài có rất nhiều bục nhỏ, trên những bục nhỏ có bày đủ thức đủ dạng dao kéo.
Trên vài bục nhỏ có đặt mười mấy cái bình, trong bình có đựng bột, giống như là bột thuốc, có đựng chất lỏng, ngũ nhan lục sắc đều có.
Có một vật trên một bục nhỏ Diệp Khai nhìn không ra nó dùng để làm gì, nền tảng của nó là một bình thủy tinh hình cầu, bên dưới dùng lửa đun nóng, chất lỏng trong bình sôi sục róc rách, bốc hơi bay lên, luồn theo đầu vòi thủy tinh ở miệng bình, sau đó vượt qua một máng nước, lại ngưng đọng thành nước, nhỏ giọt vào một bình hình cầu khác.
Những nào bình nào ống đó dùng để làm gì ?
Diệp Khai nhìn không ra, chỉ còn nước nhìn chỗ khác, chàng lại nhìn thấy bốn cái tủ chứa hũ đựng chất lỏng màu đỏ như máu đặt trên bốn cái bệ nhỏ khác, trên mặt có ghi "hình một", "hình hai", "hình ba", "hình bốn".
Sau khi nhìn hết những vật phẩm kỳ kỳ quái quái trong phòng, Diệp Khai phát giác tất cả mọi thứ ở chỗ này đều tinh khiết, quy luật, thậm chí lạnh lẽo, tịch mịch, trong không khí ngột ngạt mùi thuốc.
Gian phòng này dùng để làm gì ?
Bên trong vì sao lại chứa nhiều vật kỳ kỳ quái quái như vậy ? Những vật đó dùng để làm gì ?
Những vấn đề đó quấy nhiễu đầu óc hồi nãy đang thanh tỉnh của Diệp Khai, đang lúc chàng muốn đem những vấn đề đó quy nạp kết luận, chàng chợt nghe thấy thanh âm "chít chít".
Chàng vừa quay đầu, nhìn thấy trên bức tường phát ra thanh âm đột nhiên xuất hiện một phiến cửa, sau đó chàng lại nhìn thấy một người ... không, một con khỉ, bước vào.
Không, không phải khỉ, là người !
Quả thật là người !
Là đầu người, thân thể khỉ.
Đầu người thân khỉ.
Diệp Khai ngây người, lần đầu tiên chàng thật sự nhìn thấy quái vật đầu người thân khỉ, tịnh không giống như lần trước nhìn thấy khỉ cạo trọc lông lá trên đầu trên mặt.
Trên thế gian thật sự có thứ khỉ này sao ?
Nó nên coi là người ? Hay là khỉ ?
Nhìn thấy người ... nó ... đi vào, nhìn nó bưng trên tay hũ máu đặt vào tủ máu "hình một", Diệp Khai thật sự nhịn không được phải hỏi:
- Ngươi ... ngươi là người ? Hay là ... hay là khỉ ?
"Người ? Khỉ ?" Nó không ngờ có thể phát ra tiếng người, có thể nói chuyện:
"Ta là người sao ?".
Diệp Khai thấy trên mặt nó có một nỗi bi thương rất thâm thúy.
"Trên thế gian có dạng người như ta sao ?" Nó nhìn Diệp Khai, cất giọng ai oán:
"Ta là khỉ sao ? Trên thế gian có giống khỉ như ta sao ?".
Diệp Khai nói không nên lời, chàng không biết làm sao hồi đáp, chàng không biết "nó" thật ra nên coi là người ? Hay là khỉ ?
Trên khuôn mặt bi thống của nó đột nhiên xuất hiện một thứ nhãn thần ác độc, nó đưa nhãn quang đó nhìn Diệp Khai.
"Cũng mau lắm, rất mau chóng ngươi cũng có thể nếm được tư vị của ta". Trong thanh âm của nó không ngờ bao hàm một ý vị tàn khốc:
"Không quá vài ngày nữa, ngươi có thể biến thành bộ dạng như ta".
"Biến thành bộ dạng như ngươi ?" Diệp Khai cười cười:
"Có lẽ nào có một người có thứ ma thuật thần kỳ, y chỉ cần búng ngón tay là có thể biến ta thành bộ dạng đó ?".
"Y không có ma thuật thần kỳ, nhưng y có một đôi tay thần kỳ". Nó nói:
"Trong gian phòng này, dùng đôi tay thần kỳ đó, không quá ba ngày, ngươi có thể biến thành bộ dạng như ta".
Đôi tay thần kỳ ? Gian phòng này ? Không quá ba ngày ? Có thể biến thành khỉ "đầu người thân khỉ" ?
Sao lại có thể được ?
Diệp Khai không tin, nó đã đi ra lâu rồi, Diệp Khai vẫn không tin lời nói của nó.
Đã không tin, không cần phải nghĩ về nó, cho nên Diệp Khai lại dùng nguyên tắc "đã đến thì nên điềm tĩnh" bế mục dưỡng thần, lúc đó chàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
- Ở một quốc gia phương tây rất xa xăm, có những bậc trí giả có thể dùng y thuật rất thần kỳ cắt bỏ những cơ quan hư hỏng trên thân người, sau đó hoán đổi cơ quan mới.
- Những cơ quan mới hoán đổi đó cũng được cắt trên thân thể của người khác.
Y thuật thần kỳ ?
Có lẽ nào khỉ "đầu người thân khỉ" là do thứ y thuật thần kỳ tạo thành ?
Có lẽ nào thứ y thuật thần kỳ đó đã truyền nhập vào trung thổ ?
Bình minh.
Bóng đêm tĩnh lặng đã tiêu tán trong bình minh Lạp Tát.
Chợ búa ầm ĩ bắt đầu một ngày sống động, sương sớm bốc lên từ mặt đất, lần khần bám víu người qua kẻ lại trên đường trường.
Phó Hồng Tuyết bước ra "Khách Sạn Đừng Đến", hòa mình vào đám người huyên thuyên, bước về hướng "tương lai không biết được".
"Ngươi sáng hôm sau mới bắt đầu điều tra ?".
"Phải".
"Có phải bắt đầu ở chỗ Diệp Khai thất tung ?".
"Không phải".
"Không phải ? Tại sao ? Diệp Khai thất tung ở chỗ đó, vốn nên bắt đầu điều tra từ chỗ đó".
"Có thể làm cho Diệp Khai thất tung, tuyệt không phải là người bình thường, y nhất định không thể lưu lại manh mối gì từ chỗ Diệp Khai thất tung để bọn ta truy tra ra".
"Cho nên nếu đi đến đó cũng vô ích ?".
"Phải".
Chương trước | Chương sau