Hôm nay chỉ còn nước lui về trước đã, đợi đến đêm tra xét vụ Hấp Huyết Quỷ, sáng hôm sau lại đến thăm Hầu Viên.
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Sao đêm qua còn chưa nhú mọc, tịch dương hôm nay đã chìm lặn phía trời tây, Diệp Khai tìm được một vị trí cực tốt để ẩn mình.
Trong hậu viện của trung niên phụ nhân, có một cái giếng khô, đối diện cái giếng khô có một cây cổ thụ.
Tàng cây cổ thụ rậm rì dày đặc, Diệp Khai ẩn mình trong đó, ở đó không những có thể nhìn thấy hậu viện rõ rõ ràng ràng, cả phương viên nội trong vòng bảy trượng đều không thoát khỏi mắt Diệp Khai.
Mang theo hai hồ rượu và vài món ăn, nếu quả không phải đang đợi coi sự tình quỷ dị, trên cây quả thật là một nơi vừa uống vừa ăn thoải mái.
Khi ngôi sao sáng nhất ở phương bắc mọc lên, Diệp Khai đã uống cạn nửa hồ rượu, cũng đã đuổi tan phân nửa hơi lạnh vây quanh thân người.
Thi thể vẫn còn nằm theo tư thế y như hồi sớm, đêm nay có sao, cũng có trăng, ánh trăng ngời sáng lần khần trên vết thương ở cổ thi thể, máu tươi đã đọng khô thành màu đen bầm.
Truyền thuyết nếu quả là thật, đêm nay thi thể đó nhất định có thể có "thi biến", có thể biến thành một Hấp Huyết Quỷ.
Hấp Huyết Quỷ có thật bất cứ binh khí gì đều giết không chết ? Có thật chỉ có cọc gỗ đào hoa đâm xuyên tâm tạng mới hữu dụng ?
Hồi nhỏ mới thường nghe mấy chuyện ma quỷ, không ngờ có thể xuất hiện trong đời sống, Diệp Khai phải làm sao ?
Chàng chỉ còn nước cười khổ.
Chàng cũng chỉ có thể cười khổ.
Đêm nay nếu quả thật sự có "thi biến", Diệp Khai phải xem xem Hấp Huyết Quỷ có phải thật sự giết không chết, nếu không cần thiết, chàng không dùng tới cọc gỗ đào hoa.
Cọc gỗ đào hoa đang giắt nơi thắt lưng của chàng.
Nếu quả để cho bằng hữu của chàng biết chàng không ngờ lại làm mấy chuyện này, không cười nhe răng mới là quái.
Thứ chuyện như vầy nếu không tận mắt chứng kiến, có ai có thể tin được ?
Còn Diệp Khai ?
Nếu quả đêm nay thật sự để chàng nhìn thấy Hấp Huyết Quỷ, chàng có tin không ?
Chính Diệp Khai cũng không biết.
Có những chuyện cho dù tận mắt chứng kiến đều vị tất là thật, hà huống là chuyện ma quỷ tồn tại giữa hư vô phiêu diêu.
Gió tây cõng theo hơi lạnh, cũng bồng theo hương thơm của cơm canh trong thành Lạp Tát, còn rong ruổi bài mục ca bi luân đặc dị của Biên Thành.
Nghe tiếng ca dật dờ bi thương ẩn ẩn hiện hiện đó, Diệp Khai đột nhiên nghĩ tới một người.
Nghĩ tới con người của hắn và bản mục ca lưu truyền đã lâu.
"Mộ xuân tam nguyệt, dương hoan thảo trường, thiên hàn địa đống, vấn thùy tự lang ?
Nhâm tâm linh dương, lang tâm độc thương, thiên tâm nan trắc, thế tình như sương ...".
Tạm dịch:
"Tháng ba cuối xuân, cừu vui cỏ cao, trời lạnh đất cứng, hỏi ai nuôi sói ?
Lòng người chỉ lo cho cừu, lòng sói đơn độc một mình, lòng trời khó đoán, tình thế gian như sương ...".
Tiêu Thập Nhất Lang.
Trên thế gian này, con sói được thấu hiểu nhất, được thương cảm nhất, chỉ có Tiêu Thập Nhất Lang.
Hắn phảng phất là một con sói, một con sói cô độc, tịch mịch, buốt giá, đói cào, trong băng thiên tuyết địa, vì sinh mệnh của mình mà vùng vẫy đơn độc.
Nhưng trên thế giang lại không có một ai có thể thò tay ra phù trợ hắn, mỗi một người đều chỉ muốn dẫm đạp hắn, đá hắn tới chết.
-- Thế gian chỉ biết thương hại cừu, đồng tình với cừu, tuyệt ít có người biết nỗi thống khổ của sói, sự tịch mịch của sói, thế nhân chỉ nhìn sự tàn nhẫn lúc sói ăn thịt cừu, lại không nhìn nó chịu đựng cô độc và đói khổ lưu lãng giữa băng thiên tuyết địa.
-- Cừu đói thì ăn cỏ, còn sói đói thì sao ? Có lẽ nào nên nhịn đói tới chết ?
Diệp Khai hiểu sói, cho nên cũng hiểu Tiêu Thập Nhất Lang.
Hai người bọn họ tuy không phải là người cùng thời đại, nhưng Diệp Khai đối với cố sự của Tiêu Thập Nhất Lang lại biết rành như những đường chỉ tay trong lòng bàn tay mình, mỗi lần nghĩ đến cố sự của Tiêu Thập Nhất Lang, nhiệt huyết lại bừng bừng dâng trào.
Diệp Khai vào giây phút này tịnh không phải ngẫu nhiên nghĩ đến Tiêu Thập Nhất Lang, tuy bản mục ca bi thương thê lương khiến cho chàng nghĩ đến Tiêu Thập Nhất Lang, lại cũng đồng thời làm cho chàng nhớ đến một vị trí giả đã từng kể cho chàng nghe:
-- Ở một quốc gia vùng viễn tây, mỗi lần đến đêm trăng tròn, có xuất hiện một thứ quái vật chuyên ăn thịt người, chuyên cắn cổ người uống máu, người dân ở quốc gia đó kêu nó là Người Sói.
Đêm nay chính là đêm trăng tròn.
Diệp Khai ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo trên đầu, vừa tròn vừa to, có lẽ nào Hấp Huyết Quỷ cũng giống như Người Sói, đều chờ đêm trăng tròn mới xuất hiện ?
Một ở tuốt vùng viễn tây, một ở đông phương cổ xưa thần bí, hai loại tuy không cùng danh xưng, nhưng có thể nào đồng nhất cùng là một thứ quái vật ?
Diệp Khai còn nhớ vị trí giả đó có nói qua với chàng, Người Sói chỉ có dùng vũ khí làm bằng bạc mới có thể giết chết, so với Hấp Huyết Quỷ chỉ có thể dùng cọc gỗ đào hoa đâm xuyên tâm tạng mới chết, có phải rất giống nhau không ?
Người bị Người Sói cắn có thể biến thành Người Sói, đó không phải cũng giống như người bị Hấp Huyết Quỷ cắn có thể biến thành Hấp Huyết Quỷ sao ?
Xem ra Người Sói và Hấp Huyết Quỷ cho dù không phải là một thứ quái vật đồng nhất, ít ra cũng có quan hệ thân thích.
Trăng tròn, sao sáng, gió tây lạnh lẽo.
Gió lùa tàng cây đung đưa, tàng cây đung đưa lá xào xạc, Diệp Khai không khỏi giơ tay kéo chặt vạt áo trước ngực, chàng không biết là vì hơi lạnh, hay là vì nghĩ tới chuyện kinh khủng, cả người co rút lại.
Chàng đưa nửa hồ rượu còn lại lên miệng, tu một hơi đầy bao tử, mới có cảm giác thư thả phần nào.
Nhìn bóng tối đã gần đến nửa đêm, nếu quả có thể có chuyện, chắc cũng mau chóng xuất hiện, chi bằng hiện tại cứ ăn hết đồ ăn trước đã, lo bảo tồn thể lực cái đã.
Diệp Khai mới có ý niệm đó trong đầu, tay vừa mới cầm đồ ăn đưa lên, miệng vừa mới há ra, còn chưa cắn miếng nào, chàng chợt nghe thấy một thanh âm.
Một tiếng hống phảng phất như vạn mã phi nước đại.
Theo sự xuất hiện của thanh âm đó, chàng nhìn thấy một chùm tia sáng từ dưới giếng khô bắn lên, bắn thẳng lên bầu trời.
Thanh âm càng lúc càng lớn, chùm ánh sáng càng lúc càng chói ngời, Diệp Khai không khỏi giơ tay bịt tai, đôi mắt tuy cố gắng cật lực muốn coi chuyện gì xảy ra, nhưng bất lực trước chùm ánh sáng quá mãnh liệt, bức ép chàng chỉ còn nước nhắm mắt lại.
Mắt đã nhắm, nhưng vẫn còn cảm thấy cường độ ánh sáng, tai khỏi cần phải nói, nếu không phải nội lực của chàng rất cao, chỉ sợ đã bị chấn động phát cuồng.
Chuyện gì đã xảy ra ?
Có lẽ nào đây là khúc dạo đầu trước khi Hấp Huyết Quỷ xuất hiện ?
Chương trước | Chương sau