Vừa đến sát vách, Diệp Khai trước hết nghe ngóng coi trong phòng có động tịnh gì không, đợi đến lúc xác định không có gì lạ, chàng mới từ từ hé mở cửa sổ.
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trong phòng chỉ có một cái giường, không có bàn, trên giường có một cái mền bông, trên vách sát giường có treo xích sắt, trong phòng không có người.
Luồn qua cửa sổ, Diệp Khai bước đến cạnh giường, cầm xích sắt coi, trên xích sắt có còng tay, xem ra sợi xích sắt này dùng để khóa người.
Khóa người nào ?
Diệp Khai ngẫm nghĩ, sau đó đặt xích sắt xuống, giở mền lên, tìm kiếm sưu tầm trên giường.
Kỳ thật chàng căn bản bất tất phải tìm kiếm kỹ càng như vậy, vừa giở mền, chàng lập tức nhìn thấy trên giường có một đống lông tóc.
Một đống lông ngắn màu vàng chói.
Chàng bóc một nhúm, vừa sờ vào đã cảm thấy sợi lông rất thô, vừa ngửi thử đã ngửi mùi hôi khăm khắm.
Là mùi vị đặc dị của khỉ.
Gian phòng này dùng để xích khỉ ?
Khỉ tại sao lại phải giam trong này ? Không nghe lời có thể nhốt trong chuồng, tại sao lại xích trong một gian phòng rộng lớn như vầy ?
Đa số khỉ đều ngồi chồm hỗm mà ngủ, tại sao lại phải để nó ngủ trên giường ?
Có lẽ nào thứ khỉ này rất lớn ? Thậm chí còn cao hơn cả người ?
Chiếu theo mục quang mà nhìn, cũng chỉ có cách giải thích đó mới hợp lý, Diệp Khai cười cười, đem nhúm lông trên tay bỏ vào trong chén, quay người đi về phía cửa phòng, lẳng lặng mở cửa, ló đầu ra thám thính.
Ngoài cửa là một hành lang, trên hành lang cũng rất im ắng, tận đầu có một phiến cửa, Diệp Khai vừa nhấc cẳng đã như một mũi tên phóng vèo đi, thân ảnh "vút" một tiếng, đến sát phiến cửa cuối hành lang.
Bằng vào cảm quan thứ sáu, Diệp Khai biết trong phòng nhất định không có người, chàng giơ tay đẩy cửa, lại đẩy không được.
Có khóa ? Không thể nào. Trong phòng không có người, sao lại có thể khóa từ trong ?
Diệp Khai nhìn nhìn cánh cửa, dùng ngón tay gõ gõ, lúc đó mới phát giác cửa tuy là cửa, lại là cửa sắt bao vỏ cây, không trách gì đẩy không được, một phiến cửa sắt nặng nề như vậy, tùy tùy tiện tiện làm sao mà đẩy ra.
Chàng vận lực, song thủ đẩy tới một cái, cánh cửa sắt từ từ mở ra, cửa vừa mở, một luồng hàn khí đập thẳng vào mặt.
Diệp Khai rùng mình, trời đang nóng bức như vầy, trong phòng sao lại thổi ra một luồng khí lạnh như băng ?
Cửa sắt đã mở toang, trong phòng quả nhiên không có người.
Không những không có người, cả đồ bày biện trong phòng cũng không có, không cần biết là bàn trang điểm hay bàn ăn, cả một cái giường phổ phổ thông thông cũng không có.
Nhưng trong phòng lại không phải là trống không.
Nhìn thấy tình cảnh trong phòng, Diệp Khai liền biết tại sao cỗ hàn khí đó lại có thể xộc vào mặt.
Chính giữa phòng có một cái bệ dài, trên bệ đặt một hàng khối băng.
Hơi lạnh là từ những khối băng đó bay ra.
Mỗi góc bệ có đặt một cái tủ cao, tủ làm bằng thủy tinh, cho nên có thể nhìn thấy vật đặt bên trong, nhưng Diệp Khai lại nhìn không ra là những vật gì.
Trong tủ có rất nhiều hũ tròn tròn, trong hũ chừng như đựng rượu bồ đào Ba Tư, nhưng màu sắc lại có vẻ đậm hơn.
Có lẽ nào đó là một bệ băng tàng giấu rượu bồ đào Ba Tư ?
Diệp Khai bước tới gần tủ mới phát giác trên những cái tủ đó đều có biên số, tổng cộng có bốn tủ, có viết chữ trên mặt:
"Hình một", "hình hai", "hình ba", hình bốn".
Hình ? Hình gì ? Có lẽ nào rượu cũng có phân hình ?
Diệp Khai chưa từng nghe qua, chàng cầm một hũ trong cái tủ bên phải lên, mở nắp ngửi thử, mũi vừa kề gần hũ, chàng liền nhíu mày.
Máu, mùi máu !
Trong những hũ đó không ngờ lại có đựng máu.
Máu đỏ tươi như màu tường vi.
Những hũ tròn tròn trong những tủ thủy tinh đó đều có đựng máu, bao nhiêu máu đó dùng làm gì ?
Bốn tủ bốn thứ huyết hình, Diệp Khai chung quy đã minh bạch những thứ máu đó sao lại phải phân hình, chàng nhớ sư phụ có nói qua với chàng, máu trên thân người đại khái có thể phân ra làm bốn thứ huyết hình khác nhau.
Đem máu khác nhau hòa chung là không thể được, ý tứ đó muốn nói người có máu hình một chỉ có thể dùng máu hình một mới được.
Chàng đương nhiên còn nhớ sư phụ cũng nói, muốn bảo trì máu còn tươi, chỉ có dùng băng đá mà ướp mới được.
Xem ra Vương lão tiên sinh không những hiểu cách phân hình máu, cũng hiểu biết làm sao bảo trì cho máu còn tươi.
Nhưng lão cần bao nhiêu máu đó để làm gì ?
Lão nếu quả là thần y huyền hồ tế thế, còn có thể nói chuẩn bị bao nhiêu máu đó để đi cứu người, lão lại chỉ bất quá là một lão nhân đặc biệt giàu có, lão cần bao nhiêu máu đó làm gì ?
Hay bao nhiêu máu đó có quan hệ đến bao nhiêu truyền thuyết thần bí về Hầu Viên ? Hay đó không phải là máu người, mà là máu khỉ ?
Nhìn căn "phòng máu" lạnh lẽo kỳ quái, Diệp Khai cảm thấy Hầu Viên trùm phủ tầng tầng lớp lớp những tấm mạng thần bí.
Lúc Diệp Khai đang trầm tư, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân, chàng giật mình, muốn ra khỏi phòng đã không còn kịp, nhìn đi nhìn lại trong phòng, không có chỗ nào có thể trốn, khi đó tiếng bước chân đã càng lúc càng gần.
Cửa sắt đã mở ra, hai người trẻ tuổi vận hoàng y bước vào, trong tay người cao hơn cầm hai ống trúc, bọn chúng đi đến trước tủ "máu hình hai", người trẻ tuổi lùn lùn bưng một hũ máu còn lưng lưng, mở nắp ra.
Người trẻ tuổi cao hơn lập tức nghiêng hai ống trúc đồng chúc đầu vào hũ.
Trong ống trúc đồng đổ ra đương nhiên là máu.
Đợi đến khi máu trong trúc đồng đổ ra hết, cái hũ tròn cũng đã đầy máu, người trẻ tuổi lùn lùn cười cười, đập nắp kỹ càng, sau đó đặt lại vào trong tủ:
- Ta nhớ lần trước vào đây, mỗi một cái hũ "hình hai" đều đầy đầy, hiện tại lại lưng lưng rất nhiều.
"Thì sao ?" Người trẻ tuổi cao hơn hỏi:
"Ý tứ gì đây ?".
"Thì là tình hình đó đã xảy ra rất nhiều lần". Người trẻ tuổi lùn lùn thốt:
"Mỗi lần đi vào đều nhìn thấy lần trước vốn đã đựng đầy máu, bây giờ lại ít hơn rất nhiều".
Người trẻ tuổi cao hơn nhìn nhìn mấy hũ máu trong tủ, lắc lắc đầu:
- Thật sự đoán không được lão đầu đó dùng bao nhiêu máu người để làm gì ?
- Lão đầu ? Lão đầu nào ?
- Là ...
Gã còn chưa nói hết, miệng đã bị người trẻ tuổi lùn lùn giơ tay bịt lại, sau đó lại nghe hắn thì thào:
- Ngươi không muốn sống nữa sao ?
- Tôi ...
"Không ai dám gọi lão là lão đầú". Người trẻ tuổi lùn lùn nhìn nhìn ra ngoài cửa rồi mới buông tay:
"Không ngờ ngươi còn dám nói lớn như vậy, lẽ nào không còn muốn sống ?".
"Lão không có ở đây, làm sao mà biết được ?" Miệng của người trẻ tuổi cao hơn tuy vẫn còn "cứng", nhưng thanh âm đã hạ giọng nhiều phần.
- Thế gian này người chỉ điểm lập công rất nhiều.
- Trong đây chỉ có anh và tôi, đâu còn ...
Gã vốn muốn nói "đâu còn ai khác, ai lại đi chỉ điểm", đột nhiên nghĩ tới người đứng bên cạnh cũng là "người", cho nên liền cười giả lả, vỗ vai người trẻ tuổi lùn lùn.
"Lão ca, trong phòng tôi có giấu hai hũ Nữ Nhi Hồng đã cất ba mươi năm, tối nay tôi mời anh uống cho đã". Người trẻ tuổi cao hơn cười cười:
"Đương nhiên tôi cũng chuẩn bị đủ thứ đồ ăn".
- Hai hồ rượu đó là bảo bối của ngươi, ta làm sao dám uống ?
"Lão ca, anh đâu phải là người ngoài". Gã cười cười:
"Chỉ cần lão ca quên hồi nãy tiểu đệ nói gì, anh muốn cái gì, tiểu đệ cũng chìu theo".
"Biết mà không báo, tội thêm một tầng". Người trẻ tuổi lùn lùn còn cố ý giả vẻ "thánh hiền".
- Lão ca, anh tha cho tôi lần này đi mà !
- Nếu không phải ngươi và ta đã nhiều năm quen biết, ta ...
- Tạ ơn lão ca.
Người trẻ tuổi cao cao lập tức khúm núm đi theo người kia ra ngoài, đợi đến khi cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, một bóng người từ trên nóc phòng rơi xuống.
Vừa hạ mình xuống, Diệp Khai lập tức khởi động tay chân, hồi nãy trốn bên trên, không động đậy được, tay chân đều đã tê dại lạnh cứng.
Đến khi thân thể ấm áp trở lại, Diệp Khai mới ngừng khởi động, nhưng nét trầm tư trên mặt lại càng đậm nồng.
Qua cuộc đàm thoại giữa hai người hồi nãy, Diệp Khai biết được ba chuyện:
Thứ nhất, những hũ đó đều đựng máu người.
Thứ hai, cả bọn thủ hạ của Vương lão tiên sinh cũng không biết thượng tòa của mình cần bao nhiêu máu đó để làm gì ?
Thứ ba, lượng máu mà Vương lão tiên sinh dùng cũng nhiều phi thường, mỗi vài ngày đều có thủ hạ đem vào.
Hiện tại Diệp Khai lại có nhiều dấu hỏi, số máu đó từ đâu mà ra ?
Không lẽ ...
Không thể nào.
Chuyện này làm sao có thể trộn chung với chuyện Hấp Huyết Quỷ thành một ?
Diệp Khai không khỏi cười khổ.
Chàng thật sự rất muốn điều tra tiếp, chỉ tiếc hiện tại đã không còn là "thời gian tốt để bí mật điều tra", hiện tại trong Hầu Viên nhất định đã khôi phục giới bị thường ngày.
Chương trước | Chương sau