Cơn kinh hoảng của Phó Hồng Tuyết tịnh không phải vì thắng bại của trận chiến đó, cũng không phải vì sinh tử, hắn kinh hoảng là vì hắn chung quy đã phát giác mục đích hôm nay bọn chúng đến đây.
Đang lúc Phó Hồng Tuyết ngồi xổm xuống, đang lúc đao của Phó Hồng Tuyết chém xuống nghênh tiếp Âm Hồn Kiếm của Tây Môn Soái, hai ngọn roi vốn quấn quyện về hướng yết hầu của hắn đột nhiên lăng không lắc một cái, bắn ra vô số đạo hàn quang đen tuyền.
"Vút vút", ám khí trong mũi roi, mũi roi cuộn ám khí nhắm hướng Phong Linh đứng dựa cửa.
Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên nãy giờ đứng yên, lúc này cũng rút kiếm, kiếm hoa lên một lượt, người theo gió kiếm bay về phía Phong Linh.
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mũi roi lăng không chuyển hướng, lại "vút vút", sau đó lại như linh xà uốn mình về phía song thủ của Phong Linh.
Phong Linh tuy thất kinh, lại không loạn, nàng xoay mình một cái, tránh khỏi đám ám khí bắn tới, vừa quay mặt lại, song kiếm của Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên đã đâm tới.
"Rẹt rẹt" hai tiếng, hai tay của Phong Linh đã bị rạch hai vệt dài.
Máu tươi còn chưa bắn ra, hai mũi linh xà trường tiên dĩ nhiên đã cuộn trói cả hai tay Phong Linh.
Lúc đó, đao của Phó Hồng Tuyết đã chém xuống trán của Tây Môn Soái.
Phó Hồng Tuyết không cho phép mình có thời gian điều tức, lập tức bay thẳng lên, đao phong hoạch một vòng, tạt về hướng Vân Tại Thiên đang cử kiếm đâm tới.
Đao phong còn chưa tới, đao khí đã ép người, Vân Tại Thiên không thể tiếp tục đâm tới, chỉ còn nước xoay kiếm né đao của Phó Hồng Tuyết đang vồ tới.
"Vút vút" cùng một lúc, trong tay người rất lịch sự hòa nhã đã bắn ra vô số đạo ám khí.
Nơi những ám khí đó bắn tới tịnh không phải là nhắm người Phó Hồng Tuyết trên không trung, mà là nhắm dưới chân hắn, một khi hắn hạ mình xuống đất, tất trúng phải đám ám khí đó.
Ám khí vừa bắn ra, đao của Phó Hồng Tuyết chợt chém về một bộ vị rất kỳ quái, hắn không phải chém người, mà là chém lên cành một cây đại thụ trong vườn.
Lưỡi đao chém phập vào cành cây, Phó Hồng Tuyết mượn lực đu người lộn mình một vòng trong không trung, người bay về hướng Đinh Đang Song Bào.
Bị song tiên trói giữ, Phong Linh muốn thoát cũng thoát không khỏi, càng vùng vẫy càng bị trói chặt, tay đã bầm tím những tia máu.
Phó Hồng Tuyết đang mượn lực phi thân về phía bọn Đinh Đang huynh đệ, người vừa bay lên, đã nhìn thấy thân hình của người rất lịch sự hòa nhã đó cũng bay lên, ngăn chận đường tiến của hắn.
Song chưởng hất lên, xoay một vòng, phất trên không trung về phía Phó Hồng Tuyết.
Lại bị chặn đường, Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ phải vận lực lượng toàn thân rùn xuống lập tức, tránh khỏi song chưởng của người trẻ tuổi lịch sự hòa nhã đó.
Vừa khi hắn bị cản trở, Đinh Đang huynh đệ đã bay lên, kéo Phong Linh lên mái nhà, quấn thêm một vòng, nhún người thêm một cái, người đã bay qua căn nhà gỗ, bay thẳng về hướng khu rừng âm u hun hút.
Mắt tuy nhìn thấy việc cứu người đã vô vọng, Phó Hồng Tuyết ngược lại vẫn lãnh tĩnh hạ mình xuống, hắn lẳng lặng nhìn ba người còn lại trước căn nhà gỗ.
Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên xoay kiếm thu thức, đắc ý nhìn Phó Hồng Tuyết, người trẻ tuổi lịch sự hòa nhã vẫn cười tươi thản nhiên đứng yên như trước.
Gió vẫn đang xào xạc, dương quang vẫn sáng lạn.
Hoa Mãn Thiên cười rất đắc ý, gã cười cười đi đến bên cạnh người trẻ tuổi lịch sự hòa nhã, sau đó nhìn Phó Hồng Tuyết thốt:
- Phó huynh, nãy giờ vì thời gian quá gấp rút, cho nên quên giới thiệu danh tánh của vị công tử này cho huynh biết.
"Ôn nhu ôn nhu, rất chậm rất chậm". Phó Hồng Tuyết chầm chậm đáp lời:
"Y là Ôn Như Ngọc".
Hoa Mãn Thiên ngẩn người, thở dài thốt:
- Không tưởng nổi kiến văn của Phó huynh thật sự quảng bác như vậy, cả Ôn công tử đã lâu không bước chân vào giang hồ mà Phó huynh cũng biết đến.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng cười thốt:
- Bọn ngươi hôm nay đến đây chỉ vì muốn bắt nàng đi ?
- Phải.
- Nàng và bọn ngươi có thù ?
"Không có". Hoa Mãn Thiên cười đáp:
"Tam lão bản sợ nàng quấy rầy sinh hoạt thanh nhã của Phó huynh, cho nên kêu bọn tôi đến thỉnh nàng đi, để cho Phó huynh hưởng thụ sinh hoạt an tĩnh".
- Lầm rồi !
Phó Hồng Tuyết lúc đó bỗng nói ra hai chữ đó, mọi người đều ngẩn người, cả Ôn Như Ngọc cũng không khỏi ngưng cười.
"Lầm ? Lầm cái gì ?" Hoa Mãn Thiên hỏi:
"Ngươi nói hảo ý của Tam lão bản là lầm ?" Phó Hồng Tuyết không trả lời liền, hắn đưa mục quang nhìn lên mặt Ôn Như Ngọc, sau đó mới mở miệng:
- Ngươi lầm rồi.
"Ta lầm ?" Ôn Như Ngọc lại ngây người:
"Ta lầm chỗ nào ?" Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn y:
- Ngươi nghĩ lúc tung song chưởng trên không trung hồi nãy, ta không nhìn ra kẽ hở ? Có lẽ còn nghĩ cho dù ta có nhận ra, cũng vô phương công phá nó ?
Ôn Như Ngọc đương nhiên biết kẽ hở trong chiêu thức của mình, nhưng y biết Phó Hồng Tuyết, có lẽ cả bất cứ người nào, đều vô phương trong một sát na kẽ hở lộ xuất mà công phá, cho nên đối với lời nói của Phó Hồng Tuyết, y chỉ hững hờ cười cười.
Nhưng lúc nụ cười của y vừa mới hé, y đột nhiên nhìn thấy đao quang lóe lên, sau đó nghe thấy tiếng la thảm.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên bạt đao, lưỡi đao chém theo một bộ vị rất kỳ quái, người bị chém tịnh không phải là Ôn Như Ngọc, mà là Vân Tại Thiên đứng kề bên.
Đợi đến khi Vân Tại Thiên la thảm, đao của Phó Hồng Tuyết đã chui vào vỏ, sắc mặt Ôn Như Ngọc cũng đã có biến chuyển, biến thành trắng nhợt như tuyết.
Phó Hồng Tuyết vẫn lạnh lùng nhìn Ôn Như Ngọc:
- Ngươi có phải đã lầm không ?
Đao quang hồi nãy lóe lên, một đao hồi nãy chém xuống, người bị chém tuy là Vân Tại Thiên, nhưng Ôn Như Ngọc đã nhìn ra một chiêu đó chính thị là chiêu thức duy nhất phá giải kẽ hở của chiêu thức hồi nãy của y.
"Ta đã lầm". Ôn Như Ngọc chung quy đã thừa nhận.
"Hồi nãy ta không dùng chiêu đó, tịnh không phải vì ta không thể, cũng không phải vì ta không nắm bắt đúng thời gian". Phó Hồng Tuyết chầm chậm thốt:
"Ta không xuất đao là vì lúc đó nếu hấp tấp hành động, không chừng có thể khiến cho bọn Đinh Đang Song Bào kinh hoảng mà giết Phong Linh".
Trán Ôn Như Ngọc đã thấm ướt mồ hôi, Hoa Mãn Thiên chợt bước tới trước một bước, nói lớn:
- Cho dù ngươi không sử xuất chiêu đó, Phong Linh vẫn đã lọt vào tay bọn ta.
Câu trả lời của Phó Hồng Tuyết tịnh không phải nói với Hoa Mãn Thiên, mà nói với Ôn Như Ngọc:
- Có một thứ người trời sinh đã có bản lãnh truy tung của dã thú, ta tin rằng ngươi nhất định biết.
"Ta biết". Ôn Như Ngọc đáp.
"Tốt". Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
"Vậy thì ngươi có thể chết rồi".
Lúc đao phong phá không, người Ôn Như Ngọc đã bay lên nóc nhà, khinh công của y trên giang hồ có thể coi là nhất nhì, chỉ tiếc người y đụng phải là Phó Hồng Tuyết.
Y vừa lên đến nóc nhà, ngón chân vừa chạm mái ngói, đang lúc chuẩn bị mượn lực phóng lên lần nữa, y lại nghe thấy một tiếng gió sắc sảo, cảm thấy song cước lành lạnh, đợi đến khi y xoay người lại, y nhìn thấy song cước của mình còn lưu lại trên nóc nhà.
oo Hoa Mãn Thiên chưa từng thấy đao pháp nào kỳ dị quỷ quái như vậy, chỉ thấy đao quang lóe lên một cái, chỉ thấy tay Phó Hồng Tuyết như phẩy nhẹ nhẹ nhàng nhàng một cái, người Ôn Như Ngọc đã trốn chạy cỡ sáu bảy trượng đột nhiên phát giác đôi chân bị cắt gọn, thân thể đột nhiên từ trên không rơi xuống.
Hoa Mãn Thiên muốn chạy, đôi chân lại bất lực không nghe lời, gã thậm chí nghe thấy hai hàm răng mình gõ lộp cộp vào nhau run rẩy.
Phó Hồng Tuyết chầm chậm quay mình, chậm chậm đưa mục quang đóng đinh trên mặt Hoa Mãn Thiên.
"Hôm nay ta không giết ngươi". Phó Hồng Tuyết thốt:
"Nhưng ta muốn ngươi chuyển lời ta".
- Lời ... lời gì ?
"Trở về nói cho Tam lão bản biết, không cần biết lão là ai, ta nhất định đi tìm lão".
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
"Kêu lão tốn nhất là đến gặp ta".
- Tôi ... nhất định chuyển lời.
oo Dã thú có bản lãnh truy tung cao nhất là dã lang, có bản lãnh trốn tránh bị truy tung nhất cũng là dã lang.
Nếu quả nói Phó Hồng Tuyết là một con sói hoang, Đinh Đang Song Bào, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng là sói hoang.
Không có dấu tích, không có manh mối, không có mục kích.
Bầu trời đã dần dần hóa âm u, không trung ảm đạm đã xuất hiện vài ánh sao mờ nhạt.
Phó Hồng Tuyết không tìm ra Phong Linh, cũng không tìm ra Đinh Đang Song Bào, hắn đã đi tìm cả ngày, chưa ăn chút gì, chưa uống một giọt nước.
Môi hắn nứt nẻ, đế giày đã bị đá nhọn đâm thủng, mỗi một cơ bắp dưới chân đều đau đớn dày vò.
Nhưng hắn vẫn đang tìm.
Đương nhiên vẫn phải tìm, không cần biết ra sao đều phải tìm, cho dù tìm lên thiên đường, tìm xuống địa ngục, tìm lên núi đao, tìm xuống chảo dầu, cũng phải tìm.
Nhưng tìm ở đâu ?
Nhưng làm sao mà không đi tìm đi kiếm ?
Giống như Ngô Cuơng trong Nguyệt Cung đang chặt cây, vĩnh viễn chặt không ngã cây quế, tuy biết rõ chặt không ngã, cũng phải chặt, chặt cho đến khi được mới thôi.
Chặt ngã được sao ?
- Cây chặt không ngã, người tìm không ra, trên thế giới vốn có rất nhiều chuyện giống như vậy.
Vì sao lại nhất định phải tìm nàng ?
Nàng đâu phải là nữ nhân của hắn ? Cũng không phải là thân nhân của hắn, hay là ... bằng hữu, tại sao lại phải gấp rút muốn tìm ra nàng ?
Nàng là người muốn giết hắn, là người muốn đến báo thù, cho dù tìm ra nàng, cứu nàng trở về, rồi sẽ ra sao ?
Đợi đến khi vết thương của nàng đã trị xong, đợi đến khi nàng có cơ hội, sẽ một đao giết hắn ?
Khung trời đã lấp lánh những ngôi sao đêm.
Chương trước | Chương sau