Từ chỗ Phó Hồng Tuyết đang đứng hiện tại mà nhìn, rất dễ dàng nhìn thấy căn nhà gỗ nho nhỏ trong núi.
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trước ngày hôm qua, trong căn nhà gỗ còn ngập tràn hơi ấm cúng, còn hiện tại ?
Tìm đã một ngày, Phó Hồng Tuyết thật sự đã rất mệt, hắn cũng thật sự không còn nơi để đi, bắt đắc dĩ phải trở về căn nhà gỗ đó.
Chủ yếu nhất là hắn hy vọng Phong Linh có thể tự mình trốn thoát, hơn nữa còn trốn về căn nhà gỗ đó.
Nhưng có thể vậy sao ?
Phó Hồng Tuyết không khỏi cười khổ, đó là chuyện không thể có.
Lúc nụ cười khổ hé nơi khóe miệng của hắn, hắn đột nhiên phát hiện trong căn nhà gỗ có ánh đèn le lói.
Hắn nhớ rất rõ, khi đi ra lúc trời sáng, căn bản không có thắp đèn, hiện tại vì sao có thể có ánh đèn le lói ?
Có phải Phong Linh đã trốn thoát trở về ?
Phó Hồng Tuyết gia tăng tốc độ xông tới, khi còn cách căn nhà gỗ cỡ mười trượng, hắn nghe trong nhà gỗ truyền ra một thanh âm.
Một thứ thanh âm vô luận là ai chỉ cần nghe qua một lần là vĩnh viễn khó quên.
Một thứ thanh âm hỗn hợp cả khóc, cười, thở hổn hển, rên rỉ, ngập tràn tà ác và kích thích.
Một thứ thanh âm cho dù người lãnh tĩnh nhất nghe được, huyết mạch cũng không khỏi muốn căng phồng vỡ tan.
Phó Hồng Tuyết xông vào, một cước đá tung cửa.
Cửa vừa mở ra, tâm của hắn lập tức chùn xuống, nộ hỏa lại xông lên đến tận đỉnh đầu.
- Căn nhà gỗ nho nhỏ giản dị đó đã biến thành địa ngục.
Địa ngục nhân gian.
Phong Linh đang chịu đựng hành hạ trong địa ngục.
Đinh Đang huynh đệ như dã thú, một tên đè thân thể nàng xuống, một tên nằm trên người nàng, bóp miệng nàng, đổ một chén rượu đầy vào miệng nàng.
Rượu đỏ như máu tươi, chảy trên đồng thể trắng ngần không tì vết của nàng.
Lúc hai tên thú vật nhìn thấy Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết đã như mũi tên bung ra khỏi dây cung, đao đen sì như tử vong đã rút ra.
Đó tuyệt đối là một chiêu trí mệnh, sự phẫn nộ khiến Phó Hồng Tuyết sử xuất toàn lực, cho đến khi bọn Đinh Đang huynh đệ như hai cái bong bóng xì hơi gục ngã, cơn giận dữ của hắn vẫn còn chưa chìm lắng.
Đinh Đang huynh đệ một người đã tắt thở, một người lại rướn một hơi thở cuối cùng, nhìn Phó Hồng Tuyết rặn ra một nụ cười rất khó coi, dùng một thanh âm phảng phất như đến từ địa ngục:
- Ngươi sẽ hối hận !
Hối hận ?
Hối hận chuyện gì ?
Phó Hồng Tuyết cả đời chưa từng hối hận.
Hắn dụng lực đá thi thể bọn Đinh Đang huynh đệ ra, dụng lực đóng chặt cửa.
Cửa lớn đã đóng, cửa sổ lại mở toang, bởi vì trong nhà tràn đầy tửu khí.
Không phải là thứ khí vị nồng cay hăng buốt, lại có chút vị giống như yên chi.
Phong Linh vẫn nằm phô trên cái giường trải da thú, nàng lõa thể.
Cả thân người hoàn toàn hư thoát, mắt trợn tròn, khóe miệng sùi bọt, toàn thân mỗi một cơ bắp đều co giật không ngừng, làn da mềm mại mịn màng mỗi một phân nhỏ đều run rẩy.
Nàng không phải là Thúy Bình, không phải là nữ nhân của Phó Hồng Tuyết, cũng không phải là bằng hữu của hắn, nàng là người đến báo thù.
Nhưng nhìn thấy nàng như vậy, tâm Phó Hồng Tuyết cũng đau đớn như vậy.
Giữa giây phút đó, hắn đã quên nàng là nữ nhân, quên nàng đang lõa thể.
Giữa giây phút đó, trong tâm mắt của Phó Hồng Tuyết, nàng chỉ bất quá là một con người đáng thương đang chịu đựng bị hành hạ tàn phá.
oo Một thau nước, một cái khăn lông.
Phó Hồng Tuyết dùng khăn lông thấm nước nóng, nhẹ nhàng lau mặt nàng, nhẹ nhàng lau bọt mép nơi khóe miệng nàng, nhẹ nhàng lau lệ ngân nơi khóe mắt nàng.
Lúc đó, trong cổ họng nàng đột nhiên phát xuất tiếng rên rỉ vừa kỳ dị vừa tiêu hồn, thân thể nàng cũng bắt đầu uốn éo, hông thon uốn éo, đôi chân dài trơn mịn cũng bắt đầu uốn éo.
- Nam nhân có thể nhẫn nhịn thứ uốn éo đó tuyệt đối không nhiều, cũng may Phó Hồng Tuyết là một trong những người thiểu số đó.
Hắn cố gắng không nhìn nàng, khi hắn chuẩn bị tìm vật gì để che đắp thân thể nàng, nàng đột nhiên giơ tay nắm chặt lấy hắn.
Nàng bấu rất chặt, giống như một người sắp chết chìm bấu lấy một khúc gỗ nổi trôi.
Phó Hồng Tuyết bất nhẫn xô nàng ra, lại không thể không xô nàng.
Hắn vừa giơ tay xô, lại lập tức rụt tay lại.
- Nếu quả mình còn có thể xô một nữ nhân ra dưới tình huống như vậy, mình mới có thể hiểu tại sao hắn lại rụt tay lại.
Bởi vì chỗ trên người nữ nhân không thể để nam nhân đụng tới tuy không nhiều, nhưng dưới tình huống đó, chỗ mình đụng lại nhất định là mấy chỗ đó.
Thân thể Phong Linh nóng hổi, hơi thở nhịp tim của nàng càng lúc càng nhanh.
Hô hấp của nàng mang máng đượm mùi rượu yên chi, từng hơi thở đều truyền nhập vào hơi thở của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên đã minh bạch.
Minh bạch hai tên dã thú Đinh Đang huynh đệ tại sao lại dùng thứ rượu đó đổ vào miệng nàng.
- Đó là rượu gợi tình.
Chỉ tiếc đến khi hắn minh bạch điểm đó, hắn cũng đã bị mê túy.
Thân thể hắn bất chợt đã thăng khởi những biến hóa mà bất cứ một ai cũng vô phương khống chế.
Lý trí của hắn đã sụp đổ.
Hơn nữa nàng còn dùng thân thể uốn éo lôi kéo hắn, xoắn quyện hắn, đưa đẩy thân thể hắn vào tội ác của nhân loại.
Tội ác cổ xưa nhất, tội ác nguyên thủy nhất.
Rượu gợi tình đã kích thích dục vọng cổ xưa nhất, bất khả kháng nhất trong thân thể bọn họ.
oo - Từ lúc có nhân loại, đã có thứ dục vọng đó.
Nguyên nhân tạo thành sự sai trái có rất nhiều loại, thứ dục vọng đó, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng là một trong những loại đó, hiện tại sai trái đã tạo thành, đã vĩnh viễn vô phương vãn hồi.
Một phàm nhân, dưới một tình huống vô phương kháng cự, tạo thành một sai trái.
Thứ "sai trái" đó có thể coi là sai trái không ? Hay còn có thể tha thứ ?
Sai trái đã tạo thành, kích thích đã bình lặng, dục vọng đã chết, đêm trường chậm chạp đã gần tàn.
Phút giây đó chính là phút giây trời đất tối tăm nhất.
Phút giây đó chính là phút giây giao hoán giữa thống khổ và hoan lạc.
Phút giây đó cũng chính là phút giây lương tri của nhân loại phục hồi, hối hận ra đời.
Phút giây đó, Phó Hồng Tuyết đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Sáp nến đã khô, đèn đã tắt, cửa sổ dán giấy bồi đã dần dần trở lại màu trắng.
Trắng nhợt.
Trắng nhợt như mặt Phó Hồng Tuyết.
Tâm của hắn cũng trắng nhợt.
- Phong Linh là nữ nhân, lại là nữ nhân đi tìm hắn phục thù.
- Nàng tuy cùng chung sống với hắn mấy ngày nay, cũng là vì đợi cơ hội tốt để giết hắn.
Bây giờ, nàng lại kề cận thân hắn, nằm kề thân hắn.
Hắn cảm nhận được hô hấp của nàng, nhịp tim của nàng, cũng như hơi ấm thân thể của nàng đã bình phục tĩnh lặng, ôn nhu thỏa mãn sau cơn kích thích.
Thứ hòa bình tĩnh lặng khoan khoái đó vốn luôn làm cho một nam nhân không ngại hy sinh tất cả để đánh đổi.
Hiện tại Phó Hồng Tuyết lại chỉ hy vọng có thể hủy diệt tất cả.
Hiện giờ hắn cuối cùng đã hiểu câu nói của Đinh Đang huynh đệ trước lúc lâm tử.
"Ngươi sẽ hối hận".
Hối hận ?
Hắn có thể hối hận sao ?
Hắn có thể hủy diệt tất cả mọi chuyện đã xảy ra sao ?
Không thể !
Hắn không thể !
Hắn tự mình tạo thành, hắn không thể trốn tránh, cũng không thể kháng cự.
Là tự mình tạo thành, tự mình phải chịu đựng.
Không cần biết mình đã tạo thành cái gì, đều phải tiếp thụ.
Mặt đất lạnh, sương sớm lạnh.
Tay Phó Hồng Tuyết lạnh, tâm hắn cũng lạnh, lạnh như đao phong.
- Chuyện đã xảy ra, vĩnh viễn vô phương vãn hồi sự sai trái.
Nếu quả mình là Phó Hồng Tuyết, mình có thể làm gì ?
Chương trước | Chương sau