Polly po-cket
Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 117 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 15 - Giết và bị giết

↓↓

Giữa thắng phụ thành bại đã mỏng manh tới như vậy, cho nên con người hà tất phải tranh đoạt hơn thua ?

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mũi kiếm lạnh ngắc dán sát cổ Diệp Khai, tay cầm kiếm của Mã Sa đã hoàn toàn cứng đơ, trên cổ họng gã ghim ngập một mũi phi đao xem ra rất bình phàm, rất bình phàm.


Phi đao dài ba tấc bảy phân.


Vết thương trên cổ họng Mã Sa lúc này mới có máu tươi từng giọt từng giọt phún ra, ánh mắt của gã lại tràn đầy nét ngờ vực không tin và khủng bố.


Diệp Khai không quay đầu, chàng đương nhiên tin tưởng một đao của mình tuyệt không thể thất thủ.


-- Tiểu Lý Phi Đao có lần nào thất thủ qua đâu ?


Nhưng Diệp Khai lại nghe thấy một tiếng thở dài, một tràng tiếng vỗ tay.


"Tuyệt vời". Một thanh âm thở dài rất bình phàm:


"Tuyệt luân".


Thanh âm cách Diệp Khai rất xa, cho nên Diệp Khai quay mình, vừa quay đầu chàng đã nhìn thấy một người rất bình phàm đứng xa xa dưới cây cổ tùng.


Con người đó đương nhiên là người hồi nãy bỗng thất tung, con người đó đương nhiên cũng là người truyền đạt mệnh lệnh của Vương lão tiên sinh, Ngô Thiên.


"Ta vốn đã nghĩ ngươi nhất định không sống nổi". Ngô Thiên lại thở dài:


"Nghĩ không ra người chết không ngờ lại là y".


Diệp Khai cười cười.


"Ngươi từ khi nào mới nghĩ ra y mới chân chính là người thứ ba muốn giết ngươi ?".


Ngô Thiên hỏi.


"Lúc y bước tới". Diệp Khai đáp.


"Lúc y bước tới ?" Ngô Thiên hỏi:


"Lúc đó cả ta cũng nghĩ ngươi đã chịu kết giao bằng hữu với y, ngươi làm sao lại có thể nghĩ ra là y muốn giết ngươi ?".


- Bởi vì bước đi của y quá cẩn thận, chừng như sợ đạp chết kiến vậy".


- Cẩn thận một chút có gì là không tốt ?


"Chỉ có một điểm". Diệp Khai đáp:


"Người giang hồ như bọn ta, cho dù đạp chết bảy tám trăm con kiến cũng không màng tới, y bước đi quá cẩn thận như vậy, chỉ bất quá vì y vẫn còn đang đề phòng ta".


Ngô Thiên đang lắng nghe.


"Chỉ có người tâm lý muốn đi hại người ta, mới có thể lo đề phòng người ta". Diệp Khai thốt.


- Ồ ?


"Ta đã từng trải qua thứ kinh nghiệm đó". Diệp Khai thốt:


"Người bị gạt gẫm mắc mưu thông thường đều là người không muốn hại người khác".


- Tại sao ?


"Bởi vì bọn họ không có ý hại người, cho nên mới không có tâm địa đề phòng người ta". Diệp Khai điềm đạm đáp:


"Nếu quả ngươi cũng từng trải qua thứ kinh nghiệm đó, ngươi có thể sẽ hiểu rõ ý tứ của ta".


"Ta minh bạch ý tứ của ngươi, nhưng ta còn chưa có kinh nghiệm đó". Ngô Thiên thốt:


"Bởi vì ta từ đó tới giờ chưa từng tin tưởng bất cứ người nào".


Gã nhìn Diệp Khai, lại cười nói:


- Có lẽ bởi vì ngươi từng trải qua thứ kinh nghiệm đó, đã chịu đựng những giáo huấn thảm thống, cho nên hiện tại ngươi mới không chết.


"Có lẽ vậy". Diệp Khai đáp nhìn Ngô Thiên, cười thốt:


"Lần đầu mình ngu, là lỗi của người, lần thứ hai mình ngu, là lỗi của mình. Nếu quả sau khi ta đã học qua một lần, còn không biết cảnh giới, ta thật sự đáng chết".


- Nói rất hay.


"Còn ngươi ?" Diệp Khai chợt hỏi Ngô Thiên:


"Ngươi có phải đến giết ta không ?".


- Không.


- Ngươi không phải cùng đi với bọn chúng sao ?


"Phải". Ngô Thiên đáp:


"Chỉ bất quá nhận mệnh lệnh khác với bọn chúng".


- Ồ ?


"Ba người bọn chúng phụng mệnh đi giết ngươi, ta chỉ bất quá phụng mệnh đến xem".


- Xem cái gì ?


"Xem toàn bộ quá trình". Ngô Thiên đáp:


"Không cần biết là bọn chúng giết ngươi, hay là ngươi giết bọn chúng, ta đều phải xem cho rõ rõ ràng ràng".


- Hiện tại ngươi có phải đã xem rất rõ ?


- Phải.


- Vậy hiện tại có phải ngươi nên đi ?


"Phải". Ngô Thiên đáp:


"Chỉ bất quá ta còn phải xin ngươi một chuyện".


- Cứ nói.


"Ta muốn mang bọn chúng về". Ngô Thiên đáp:


"Không cần biết bọn chúng sống hay chết, ta đều phải mang bọn chúng về".


Diệp Khai cười cười.


"Lúc bọn chúng còn sống đối với ta không có một chút hữu dụng gì, chết rồi còn có thể dùng gì nữa chứ ?" Diệp Khai đáp:


"Chỉ bất quá ta hy vọng ngươi có thể làm cho ta một chuyện".


- Xin cứ nói !


"Không cần biết là ai phái ngươi đến, ta hy vọng ngươi trở về nói với y, kêu y nên bảo trọng lấy mình". Diệp Khai thốt:


"Đợi đến khi ta gặp y, hy vọng y còn sống an nhiên khỏe mạnh".


"Y có thể làm vậy". Ngô Thiên đáp:


"Y luôn luôn bảo trọng người mình rất kỹ càng".


"Vậy thì cực tốt". Diệp Khai cười cười:


"Ta thật sự hy vọng y có thể sống đợi đến khi ta gặp y".


"Ta có thể bảo đảm y tạm thời vẫn không thể chết". Ngô Thiên cũng cười cười:


"Ta còn có thể bảo đảm ngươi rất mau chóng gặp được y".


Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Câu chuyện bông hồng

Câu chuyện bông hồng

Ai cũng có nhiều mối quan tâm, nhiều sự lựa chọn trong cuộc sống và sự nghiệp. Nhưng

29-06-2016
Hoa Anh Đào trong gió

Hoa Anh Đào trong gió

God bless Japan. Ganbatte Kudasai, we all pray for you. *** Minami Sankiru Phương tản bộ dọc bờ

28-06-2016
Xin hãy tha lỗi cho em

Xin hãy tha lỗi cho em

Mạnh nghe được hết câu chuyện giữa mẹ và Lan. Nghe những lời Lan nói, Mạnh cảm

23-06-2016
Con cáo và chùm nho

Con cáo và chùm nho

Một ngày nọ, Cáo ta xuống triền núi và phát hiện ra phía trước có một vườn nho.

24-06-2016
Hổ và ngựa

Hổ và ngựa

Con ngựa có tính huênh hoang, khoác lác, ra khỏi nhà là nó nện bốn cái vó xuống đất,

24-06-2016