-- Đó không phải là một câu hỏi hay, có rất nhiều kẻ đi giết người thông thường đều không cần bất kỳ lý do gì.
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Diệp Khai biết, lại vẫn muốn hỏi, bởi vì chàng cần có thời gian để thấu hiểu con người này hơn.
Con người đó cũng cùng một tâm lý với Diệp Khai, cho nên mới trả lời.
"Ta muốn giết ngươi, chỉ vì ngươi là Diệp Khai". Con người đó hỏi ngược lại Diệp Khai:
"Lý do đó có đủ tốt chưa ?".
Hỏi còn chưa dứt lời, Diệp Khai đã xuất thủ trước.
Diệp Khai xuất thủ trước, bởi vì chàng biết con người đó tuyệt đối không chịu xuất thủ trước.
Cái chết của đồng bạn của gã đã cấp cho gã một bài giáo huấn rất tốt, gã cũng muốn học hiểu Diệp Khai, muốn dĩ dật đãi lao, muốn dĩ tĩnh chế động.
Chỉ tiếc gã vẫn tính sai một điểm -- Diệp Khai động thật sự quá nhanh, nhanh hơn trong tưởng tượng của gã xa.
Đang lúc gã nhìn thấy quyền của Diệp Khai bung tới, gã cười lạnh một tiếng, huy thủ muốn phản công lại một quyền, ai biết được quyền của Diệp Khai chợt biến một cái, lại đấm thẳng vào ngực gã.
"Bình" một tiếng, con người đó phát giác bao nhiên gân cốt bên ngực trái của mình đã đứt đoạn, hơn nữa xương cốt gãy lìa còn đâm nhập vào bộ vị tâm tạng.
Gã đến lúc lâm tử còn tưởng không được một quyền của Diệp Khai có thể chợt trở tay đấm vào ngực của gã.
-- Chiêu thức là chết, người mới là sống, một quyền hoàn toàn đồng dạng đấm ra, thông thường có thể có hậu quả hoàn toàn bất đồng.
Dưới cây cổ tùng phảng phất có người đang thở dài, thở dài mà chừng như vỗ tay, dâng tràn ý tán thưởng.
Kẻ đến giết người không ngờ lại có thể thở dài như vậy sao ?
"Bọn ngươi đương nhiên cũng là đến giết ta". Diệp Khai nhìn hai người dưới cây cổ tùng:
"Bọn ngươi cũng nên đồng thời xuất thủ cho rồi !".
Một người còn đứng tại đó không động đậy, người kia lại đã chầm chậm bước chéo tới trước.
Bước đi của y so với người hồi nãy bị Diệp Khai đấm chết còn chậm hơn nhiều.
Diệp Khai nhìn y chằm chằm, nhìn mỗi động tác của y chằm chằm, nhìn đôi mắt sáng ngời của y chằm chằm, Diệp Khai chợt phát giác mình đã lầm.
Con người này tịnh không phải đến để giết chàng, người kia mới là chủ lực công kích, người này chỉ bất quá chuyển hướng sự chú ý của Diệp Khai, y không có kiếm, cũng không có sát khí.
Còn người kia đâu ?
Lúc Diệp Khai chăm chú nhìn y bước tới, người còn lại không ngờ đã biến mất.
Một người có máu có thịt, tuyệt không thể đột nhiên biến mất, chỉ bất quá ai cũng không biết gã đã đi đâu mất.
Người thứ ba đã bước tới ngoài cửa, nhàn nhã đứng đó, hoàn toàn ôm thái độ bàng quan quan sát phản ứng của Diệp Khai bên trong, trong đôi mắt sáng quắc thậm chí còn có vẻ giễu cợt không quan tâm.
Con người đó tuy cùng đến với ba người kia, lại chừng như căn bản không để sự sống chết của bọn chúng trong tâm, y phảng phất chỉ bất quá muốn nhìn xem Diệp Khai làm sao ứng phó bọn chúng.
Y đương nhiên không phải là bằng hữu của Diệp Khai, nhưng y lại không giống cừu địch của Diệp Khai, thứ thái độ rất kỳ quái đó, vừa kỳ quái vừa ám muội, giống như bộ y phục xám xịt trên thân y vậy.
Thái độ của Diệp Khai cũng rất kỳ quái, chàng một mực đang chú ý người áo xám đứng trước cửa sổ, đối với đối thủ đáng sợ đột nhiên biến mất không ngờ chừng như tịnh không để ý tới. Chàng không ngờ còn cười cười rất khách khí với với áo xám, người áo xám không ngờ cũng cười cười với chàng, không ngờ còn hướng Diệp Khai hỏi một câu:
- Ngươi khỏe chứ ?
"Ta không được khỏe". Diệp Khai cố ý thở dài:
"Ta đang ngồi thoải mái ngắm phong cảnh ở đây, lại có người vô duyên vô cớ đến giết ta, ta làm sao mà khỏe cho được ?".
Người áo xám cũng thở dài, không những biểu thị đồng ý, hơn nữa còn biểu thị đồng tình.
"Nếu quả ta đang ngồi thoải mái trên ghế, chợt có ba người đến muốn giết ta, ta cũng có cảm giác như vậy".
"Ba người ?" Diệp Khai hỏi:
"Chỉ có ba người muốn giết ta ?".
- Chỉ có ba người.
"Còn ngươi ?" Diệp Khai hỏi:
"Ngươi không phải đến giết ta ?".
"Ngươi đáng lẽ nên nhận ra ta không phải đến giết ngươi". Người áo xám lại cười cười với Diệp Khai:
"Bọn ta vô oán vô cừu, ta tại sao lại muốn giết hại ngươi ?".
"Bọn chúng cũng vô oán vô cừu với ta, bọn chúng tại sao lại muốn giết ta ?" Diệp Khai hỏi ngược.
- Bọn chúng phụng mệnh mà đến.
"Phụng mệnh ai ?" Diệp Khai hỏi:
"Mã Không Quần ? Hay là Vương lão tiên sinh chủ nhân Hầu Viên ?".
Người áo xám mỉm cười để hồi đáp câu hỏi đó:
- Không cần biết ra sao, hiện tại trong ba người bọn chúng đã có hai người chết dưới quyền của ngươi.
- Còn người thứ ba ?
"Người thứ ba đương nhiên là người đáng sợ nhất". Người áo xám đáp:
"So với hai người trước còn đáng sợ hơn nhiều".
- Ồ ?
"Người thứ nhất tên là Lâm Quang Tăng, người thứ hai là Trần Văn". Người áo xám thốt:
"Kiếm pháp của bọn chúng đều không tệ, kinh nghiệm giết người cũng rất phong phú, ta thật sự không tưởng tượng được ngươi có thể gặp bọn chúng mà vẫn không xuất tuyệt chiêu, chỉ dùng tay kết liễu tính mạng của bọn chúng".
Diệp Khai mỉm cười, cười rất khoan khoái.
"Nhưng người thứ ba lại khác". Người áo xám thốt.
- Ồ ?
- Người thứ ba mới chân chính là người hiểu cách giết người.
- Ồ ?
"Hai người trước chết dưới quyền của ngươi, bởi vì bọn chúng không biết người biết ta". Người áo xám thốt:
"Bọn chúng không những coi mình quá cao, hơn nữa còn đánh giá ngươi quá thấp".
-- Đó là đại kị của người luyện võ, khinh địch là chết.
"Nhưng người thứ ba đối với xuất thân, gia thế, và kinh nghiệm, võ công của người, đều rõ như lòng bàn tay mình". Người áo xám thốt:
"Bởi vì trước khi gã đến đây đã đem con người ngươi nghiên cứu triệt để, hơn nữa hồi nãy còn quan sát rõ ràng động tác ngươi xuất thủ giết người".
Diệp Khai thừa nhận điểm đó.
"Nhưng còn ngươi ?" Người áo xám lại hỏi Diệp Khai:
"Ngươi đối với người đó biết được bao nhiêu ?".
- Ta một điểm cũng không biết.
"Cho nên ngươi trên phương diện đó đã rơi vào thế hạ phong". Người áo xám thở dài.
Diệp Khai cũng thừa nhận điểm đó.
"Ngươi có biết gã đang ở đâu không ?" Người áo xám lại hỏi:
"Có nhìn thấy gã không ?".
"Ta nhìn không thấy". Diệp Khai thốt:
"Bất quá ta có lẽ có thể đoán ra".
- Ở đâu ?
"Gã nhất định đã đến đằng sau lưng ta". Diệp Khai đáp:
"Hồi nãy khi ta tập trung tinh thần chú tâm lên người ngươi, gã đi vòng ra sau căn ốc".
"Ngươi đoán không sai". Trong mắt người áo xám lộ vẻ tán thưởng.
"Hiện tại có lẽ gã đã đứng sau lưng ta, có lẽ khoảng cách đã rất gần". Diệp Khai thốt:
"Có lẽ vừa nhấc tay đã có thể giết ta".
- Cho nên ngươi một mực không dám quay đầu nhìn ?
"Ta thật sự không dám quay đầu". Diệp Khai thở dài:
"Bởi vì ta nếu quả quay đầu lại nhìn, trên thân nhất định có thể chỗ hở lộ ra, gã có thể chớp cơ hội giết ta".
- Ngươi không muốn cho gã cơ hội đó ?
- Không muốn.
"Nhưng ngươi cho dù không quay đầu lại, gã cũng có cơ hợi có thể giết ngươi như vậy". Người áo xám thốt:
"Từ sau lưng xuất thủ giết người luôn luôn dễ dàng hơn đâm trước mặt".
- Tuy dễ dàng một chút cũng không thể coi là quá dễ.
- Tại sao ?
- Bởi vì ta không phải là người chết, ta còn có tai để nghe.
- Có phải nghe tiếng gió lúc gã xuất thủ ?
- Phải.
Chương trước | Chương sau