Mười ngày nặng nề trôi qua, Vân Long vẫn chưa tỉnh, hơi thở chàng yếu ớt mỏng manh. Trang Sĩ Hổ cho người thu mua toàn bộ sâm quý của phàn thành để nấu lấy nước đổ vào miệng chàng.
bạn đang xem “Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chiều đã gần buông mà vẫn chưa thấy bóng dáng Quái Y. Mọi người bồn chồn lo sợ, nước mắt tuôn ròng trên khuôn mặt hốc hác của Tố Tâm và hai gã họ Tả. Độc Cô Thiên vẫn lạnh lùng như đá, chỉ có đôi nhãn quang lâu lâu lại chớp lên những tia thù hận. Gã tự thề rằng sẽ đổi mạng với Ưng Ma.
Bỗng từ xa, tiếng vó ngựa dồn dập vọng đến, nét vui mừng thoáng hiện trong mắt họ La. Phong nhi như cơn lốc mang Quái Y trên lưng phi nhanh đến cửa sảnh. Quái Y không nói một lời. Xuống ngựa bước nhanh đến bên giường bệnh. Lão chẩn mạch rất lâu rồi thở dài bảo:
- Lấy cho ta một ly nước sạch.
Tố Tâm vội vàng ra sau lấy rồi bưng lại.
Quái Y rút trong lưng ra một hộp nhỏ, trong đó là một viên linh đơn màu đỏ như son, tỏa mùi thơm phức. Lão bỏ vào ly lắc cho tan, miệng lẩm bẩm:
- Cũng may còn được một viên Xích Long hoàn. Lần sau không biết lấy gì mà cứu mạng thằng bé này đây.
Mọi người đều biết Xích Long Hoàn là linh dược hãn thế, có công dụng cải tử hoàn sinh nên đều thở phào nhẹ nhõm.
Quái Y bảo Tố Tâm lấy muỗng nhỏ đút cho chàng. Phục dược xong, ông lấy kim vàng cắm đầy các huyệt đạo trên thân trước, thủ pháp vô cùng nahnh nhẹn và chính xác. Chiếc kim cuối cùng cắm vào huyệt Huyền Cơ nơi tâm thất, mọi người thấy Vân Long khẽ rùng mình, sắc mặt hơi có chút huyết sắc. Quái Y hài lòng gật gù, thận trọng rút từng chiếc kim cho vào hộp.
Lão kéo chăn mỏng đắp lên cho chàng rồi xoay người lại bảo:
- Các ngươi có thể yên tâm rồi đấy, chỉ ba ngày sau Long nhi sẽ bình phục, nhưng võ công thì phải nửa tháng sau mới được động đến chân khí để đánh nhau.
Tố Tâm thấy Vân Long thoát chết, lòng mừng khôn xiết, lao đến quỳ xuống ôm chân Quái Y thổn thức, Quái Y xoa đầu nàng vỗ về:
- Con bé này sao lại lắm nước mắt thế? Ta đã báo trước rằng hậu vận Long nhi rất nhiều hung hiểm. Tại ngươi thấy cháu ta anh tuấn hơn người nên đắm say, bây giờ còn khóc làm gì?
Lão nói xong bật cười ha hả. Mọi người cũng cười theo. Tố Tâm thẹn chín người bỏ chạy ra nhà sau.
Xích Long Quái Y quay sang Hoàng Hà Nhất Bá nói:
- Tên họ Trang bần tiện kia, ta đã năm ngày nay không có một giọt rượu trong bụng mà ngươi còn chưa mau bày rượu thịt ra đây để ta tẩy trần hay sao?i? Trang Sĩ Hổ bật cười vang:
- Thất lễ , thất lễ , xin tiền bối an tọa, kẻ hèn này xin tuân lịnh.
Lão cất tiếng gọi vang, Trang Sĩ Khải dắt vài thuộc hạ lấy khoái mã phóng nhanh ra tửu lâu mua thức ăn và hảo tửu, khỏi cần phải nấu nướng mất thời gian.
Chưa cần nửa tàn nhang, vó ngựa đã trở về, trên tay kỵ sĩ là những cặp lồng đựng thức ăn nóng hổi và hai vò rượu Trúc Diệp Thanh mười cân.
Mười ngày qua, bọn họ chưa hề đụng đến một giọt, nên mùi rượu thơm phưng phức làm con sâu rượu trong bụng bắt đầu nhảy múa.
Tố Tâm ở lại phòng chăm sóc Vân Long, còn đám nam nhân kéo nhau ra khách sảnh. Trang Sĩ Hổ rót đầy bát rồi nâng lên mời. Lão nói:
- Chén này để chúc mừng Tiêu công tử tai qua nạn khỏi.
Quần hào đồng uống cạn. Quái Y chợt bảo họ Trang:
- Ngươi hãy cho thuộc hạ tắm rửa, chăm sóc tuấn mã, nếu Phong nhi không phải là thần mã thì ta dù chỉ tr một ngày cũng đành bó tay thôi.
Sĩ Hổ gật đầu khen:
- Phong nhi tuy bề ngoài xấu xí nhưng đúng là ngựa quý. Đường Sơn Tây, Bắc Kinh khứ hồi mà chỉ mất có mười ngày, quả không ai dám tin.
Hải Hổ cất tiếng hỏi Quái Y:
- Trang chủ và phu nhân có biết công tử thọ thương không?
Quái Y cười đáp:
- May thay, Sương nhi và Phi Vân đang đi dạo trong rừng nên không biết, ta để giấy lại, nói thác là ngươi bị thọ thương rồi lên ngựa đi ngay.
Nhưng Sương nhi tinh thông bốc dịch, trước sau gì cũng biết.
Trang Sĩ Hổ nghe nhắc đến tên Phi Vân, chợt sinh lòng thắc mắc:
- Tại hạ thường đến Bắc Kinh và quen biết rất nhiều nhưng không hề nghe đến tên Tiêu Phi Vân, Chỉ có Tài Thần Phi Vân mà thôi.
La trưởng lão cười vang:
- Tiêu công tử chính là Phạm Vân Long, quý tử của Tài Thần đó.
Anh em họ Trang giật mình sửng sốt. Họ La nghiêm mặt nói tiếp:
- Đây là bí mật không thể để quần ma biết được. Anh em ngươi tuyệt đối không thể tiết lộ cho bất cứ ai.
Hai gã họ Trang gật đầu hiểu ý.
Sáng hôm sau, quần hào đang dùng bữa sáng thì nghe có tiếng rú mừng rỡ của Tố Tâm trong phòng. Cả bọn chạy vào thấy Vân Long đã hồi tỉnh, chàng mở mắt nhìn họ, rồi mỉm cười. Hai gã họ Tả ôm nhau nhảy nhót như con trẻ.
Quái Y bước đến thăm mạch, gật đầu bảo:
- Không ngờ ngươi lại chóng hồi phục hơn ta dự đoán. Ngươi cứ nghỉ ngơi thêm một ngày rồi hãy vận khí hành công.
Vân Long gật đầu.
Đến xế chiều chàng đã khỏe hơn, có thể nói chuyện được. Tố Tâm ngồi cạnh giường nắm chặt tay chàng.
Vân Long thấy Tố Tâm gầy hẳn đi. Chàng cảm động nói nhỏ:
- Ta thọ thương khiến nàng phải cực khổ nhiều.
Tố Tâm rơi lệ lắc đầu:
- Tướng công đừng nói vậy, chúng ta là đồng mệnh uyên ương, chàng sống được là thiếp vui rồi, nói chi đến chuyện khổ cực.
Vân Long nghe lòng ấm áp, chàng thấy mình càng lúc càng yêu thương Tố Tâm nhiều hơn. Vân Long chạnh nhớ tới Phi Hà cũng ôn nhu, thùy mị và xinh đẹp chẳng kém gì Tố Tâm. Chàng biết mình không quên được nàng tiểu muội u sầu kia.
Hôm sau, Vân Long bắt đầu vận khí hành công, cố vãn hồi lại công lực.
Năm ngày sau, võ công chàng khôi phục trọn vẹn và có lẽ còn tiến bộ hơn trước.
Trang Sĩ Hổ bày tiểu yến để ăn mừng. Mọi người thù tạc vui vẻ. Bỗng Quái Y cất tiếng hỏi Vân Long:
- Long nhi, hôm trước ngươi dùng chiêu Thiên Nhân Đồng Tham đả thương Ưng Ma, nhưng không rõ thương thế lão ta nặng hay nhẹ?
Vân Long tư lự một lúc rồi trả lời:
- Có lẽ không nặng lắm. Lão ma công lực thần thông, nhuy n kiếm dù sắc bén cũng chỉ vạch được một đường không sâu. Chẳng qua lão hoảng sợ vì nhận ra tiểu điệt là dòng dõi của ngoại tổ Bích Nhãn Thần Quân nên sớm bôn đào. Những kẻ có dã tâm thường sợ chết.
Thần Toán Thư Sinh thở dài:
- Như vậy, nếu lần sau đụng phải Ma Diện Tú Sĩ ta e Long đệ khó mà toàn mạng.
Câu nói tuy có vẻ tàn nhẫn nhưng lại là sự thật. Chiêu Thiên Nhân Đồng Tham không giết được Ưng Ma thì có sá gì đối với Ma Diện.
Tố Tâm lo sợ hỏi lại:
- Như vậy chúng ta phải tính sao đây?
Vân Long cười an ủi nàng:
- Nàng đừng sợ, không đủ lực thì ta đấu trí. Mẫu thân là bậc kỳ nữ, ngày mai chúng ta trở về Bắc Kinh xem người định liệu ra sao?
Trời vừa mờ sáng, bọn Vân Long lên đường trở lại Hà Bắc, chiều tối ngày thứ bảy về đến Đào Gia Trang. Cả bọn lặng lẽ xâm nhập từ phía sau, xuyên qua rừng cây vào thẳng khu hậu viện còn La trưởng lão về lại phân đà.
Vân Long dặn ba em đi nghỉ trước rồi cùng Quái Y và Tố Tâm vào vấn an song thân. Tài thần và phu nhân thấy con trai trở về lành lặn, không dấu được vẻ vui mừng. Thi lễ xong, Vân Long đến ngồi bên Tài thần. Còn Tố Tâm ngồi cạnh Nam Cung Sương, nàng dâu thỏ thẻ kể lại cuộc chiến bên bờ sông Hoàng Hà và việc Vân Long thọ thương. Tài thần ngồi cạnh cũng lắng tai nghe. Ông biết con mình vừa trải qua cảnh thập tử nhất sinh không khỏi lo lắng cho mai hậu. Ông hỏi Nam Cung Sương:
- Phu nhân, võ công của Long nhi kém xa Ma Diện, ta e tai kiếp khó vãn hồi.
Nam Cung Sương gật đầu, trầm ngâm rồi thở dài nói với giọng tiếc rẻ:
- Giá mà ngày nọ Ở Thiên Ma Cốc, Long nhi không hủy đi Vô Cực Kiếm Phổ thì hay biết mấy.
Vân Long sửng sốt hỏi lại:
- Nhưng mẫu thân cũng biết văn tự trong đó rất lạ lùng, không ai đọc được?
Nam Cung Sương nghiêm mặt lắc đầu:
- Long nhi sai rồi, trên đời này có hai người hiểu được loại văn tự đó.
Một người là ngoại tổ con, còn người thứ hai là.... ta.
Quái Y gật đầu nhớ lại:
- Phải, có lần ta đã thấy Phong đe dạy cho Sương nhi loại chữ quỷ quái này.
Vân Long bỗng lặng im nhắm mắt lại, ba trang kiếm phổ hiện lên trong đầu. Ngón trỏ tay hữu vẽ trên mặt bàn gỗ quý những nét chữ kỳ lạ, ngoằn ngoèo. Nam Cung Sương hiểu ý, cùng Tố Tâm dọn sạch ly tách để chàng có đủ chỗ viết. Mọi người hồi hộp theo dõi và thở phào khi thấy Vân Long mỉm cười, ngừng tay rồi mở mắt. Vân Long kiểm tra lại, hài lòng nói với giọng đầy tin tưởng:
- Mẫu thân hãy xem, Long nhi nghĩ rằng không thiếu một nét nào đâu.
Nam Cung Sương mừng rỡ bảo tỳ nữ châm thêm đèn rồi xem xét bản văn. Bà gật đầu:
- Trí nhớ của Long nhi rất tốt! Nói xong Nam Cung Sương đưa bàn tay xoa nhẹ trên những dòng chữ lạ. Một lớp phấn gỗ bay lên, mặt bàn lại bằng phẳng như cũ, không còn dấu vết gì cả.
Phi Vân lần đầu thấy vợ mình phô di n công lực, không khỏi giật mình, ông nói đùa:
- May mà ta chưa hề dám hiếp đáp phu nhân, nếu không chắc mặt mũi ta cũng bằng phẳng như chiếc bàn kia rồi.
Tố Tâm bật cười khúc khích. Nam Cung Sương bị lang quân chọc ghẹo không khỏi thẹn thùng. Bà dịu dàng trách yêu ông:
- Tướng công đem thiếp ra làm trò cười cho bọn trẻ ư?
Vân Long thấy mẫu thân tuổi đã ngoài bốn mươi mà khi thẹn thùng mặt đỏ hồng càng bội phần di m lệ. Chàng buông lời khen ngợi:
- Nhờ vậy mà Long nhi được thấy mẫu thân càng bội phần kiều di m.
Nam Cung Sương xấu hổ giơ tay đánh nhẹ vào vai con mình:
- Long nhi còn nói thêm nữa ta sẽ đánh đòn đấy.
Quái Y gật gù rồi hỏi cháu gái:
- Ngươi đã đọc được kiếm phổ rồi chứ? Long nhi có thể luyện được chăng?
Cung Sương lắc đầu đáp:
- Đây không phải là kiếm phổ mà chỉ là lời chỉ dẫn cho chúng ta đến được nơi Vô Cực Tẩu cất giấu chân kinh và cách để mở cửa động. Nhưng bí động này lại nằm trong dãy núi A Lạp Nhĩ Khắc ở vùng giáp giới giữa Tuy Vi n và ngoại Mông. Đường xa ngàn dặm, đi về cũng đã mất hơn hai tháng. Đang lúc võ lâm rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng thế này, sự có mặt của Long nhi rất cần thiết.
Mọi người còn đang phân vân thì Hải Hổ chạy vào báo:
Chương trước | Chương sau