- Nhị vị thứ lỗi, đệ có nỗi khổ tâm nên không thể bộc lộ thân thế và thực lực.
bạn đang xem “Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Xin chờ hỏi cung xong bọn Thiên Ma, đệ sẽ cáo tường.
Vân Long sai hai em ra kiểm tra xem tên giáo đồ nào còn sống thì tập trung lại.
Lát sau, Tả Phi Tả Kiếm xách lại tám võ sĩ lúc nãy bị chàng điểm huyệt. Chúng giương đôi mắt căm hận lên nhìn. Chàng nghiêm sắc mặt nói:
- Các ngươi theo bọn tà ma nhiễu loạn giang hồ, tội khó dung. Nay ta vì đức hiếu sinh không nỡ giết, chỉ điểm ma huyệt để các ngươi được toàn mạng. Nếu biết hối cải, khai rõ nội tình của Thiên Ma Giáo, ta sẽ vạch cho một con đường sống.
Nói xong, chàng vung chỉ, giải huyệt cho bọn chúng. Tám hán tử cùng nhau quỳ xuống, chàng tưởng chúng định đa tạ, nào ngờ cả bọn cùng hô to:
- Thiên Ma nhất thống giang hồ.
Rồi khoé miệng rỉ máu đen, gục xuống chết.
Vân Long sững sờ, đứng ngơ ngác như kẻ mất hồn. Bách Lý Hồng bước tới an ủi chàng:
- Thiên Ma Giáo thật tàn độc, bang chúng lúc nào cũng giấu sẵn thuốc độc trong miệng. Dù sao cũng còn được Thạch Vũ, Long đệ đừng quá bi quan.
Tả Phi đem Thạch Vũ lại, Bách Lý Hồng rút kinh nghiệm vừa qua, bóp cứng quai hàm hắn, thò hai ngón tay vào kiểm tra, nhưng không thấy gì cả. Ông giải huyệt cho hắn rồi nói:
- Ta với ngươi là hai kẻ thù bất cộng đái thiên, nhưng nếu hôm nay ngươi thành thực trả lời các câu hỏi của Tiêu công tử, ta sẽ cho ngươi có cơ hội báo phục.
Thạch Vũ đâu phải bọn hào kiệt, coi sinh tử nhẹ tựa lông hồng. Hắn suy nghĩ một lúc rồi bảo:
- Ta chỉ có thể nói những điều ta biết. Các ngươi đừng đặt quá nhiều hy vọng.
Ta chỉ mới gia nhập Thiên Ma Giáo được hơn một năm thôi.
Vân Long lại gần hỏi hắn:
- Thiên Ma giáo chủ là ai ?
- Không biết, trừ đại hộ pháp và phó giáo chủ, không ai biết được chân diện mục và tính danh của giáo chủ.
Vân Long biết hắn nói thật, chàng hỏi tiếp:
- Vậy tổng đàn Thiên Ma đặt ở đâu ?
Thạch Vũ chưa kịp trả lời thì hắn đã gục xuống, cắm trước ngực là một thanh tiểu đao. Trong sân đã xuất hiện thêm một bóng người. Đó là một tên mặc áo bào xanh, khuôn mặt trơ trơ như gỗ, hàm râu nhuốm bạc nói lên rằng lão không dưới lục tuần. Đôi mắt lấp loáng thần quang, toát lên vẻ lạnh lùng tàn độc.
Anh em họ Tả thấy lão giết chết Thạch Vũ, ngăn cản cuộc hỏi cung của Vân Long nên lộ khí xung thiên vung đồng côn đánh liền. Lão già như chiếc lá nương theo luồng kình phong lướt sang bên. Tả Phi nghiến răng xông tới dùng chiêu Kim Cang Phục Lôi quyết lấy mạng địch thủ. Lão già nở nụ cười đanh ác phất một đạo chưởng phong nặng như núi đổ chặn đứng đồng côn, dùng thân pháp quỉ dị áp sát thò tay trái điểm vào huyệt huyền cơ của Tả Phi. Tả Kiếm thấy nhị ca gặp nguy hiểm liền múa côn tấn công hậu tâm địch thủ. Thần lực của họ Tả không thể coi thường, lão già đành phải rút trảo về chống đỡ. Hai bên quần thủ đã hơn ba mươi hiệp mà không phân thắng bại. Lão già động nộ, bật cười ghê rợn, rút nhuyễn kiếm trong lưng ra. Một đạo kiếm ảnh trùng trùng xô tới, khoá chặt hai ngọn đồng côn. Anh em họ Tả thấy kiếm khí giàn giụa, lợi hại phi thường bèn thét lên, vận toàn lực vũ lộng đồng côn tạo thành một bức tường để chống đỡ. Công lực lão già quả là vô thượng, thanh nhuyễn kiếm mỏng manh ngang nhiên va chạm với đồng côn, tiếng kim thiếc chói tai. Hai ngốc tử cảm thấy sát khí thấm vào da thịt, ngọn kiếm như con linh xà xuyên qua bức tường côn quang chực liếm vào cổ họ.
Vân Long đứng ngoài theo dõi thấy hai anh em sắp mất mạng vội búng một đạo chỉ phong chận đứng thanh kiếm lại. Lão già đang thắng thế chợt thấy thân kiếm bị chấn động mạnh suýt rời khỏi tay, biết là có cao nhân can thiệp, thu kiếm đứng im. Hai chàng ngốc nhân dịp này tung người ra sau rồi xách côn chạy lại đứng sau lưng đại ca, ôm ngực thở dốc.
Bách Lý Hồng và Tiêu Thiên Xích thấy lão già mặt gỗ dễ dàng thắng được anh em họ Tả, tự biết mình không phải là đối thủ. Nhưng vì danh dự không thể đứng bên nhìn bọn Vân Long tử chiến.
Ngọc Diện Thần Bút cất tiếng hỏi:
- Chẳng hay các hạ giữ chức vụ gì trong Thiên Ma Giáo ?
Lão già lạnh lùng đáp:
- Đại hộ pháp. Các người hôm nay phải đền mạng cho giáo chúng Thiên Ma.
Vân Long cười nói:
- Anh em chúng ta từ quan ngoại đến, nào có hiềm khích gì với Thiên Ma Giáo? Chẳng qua các ngưoi vì hận riêng của Huyết Thủ Truy Hồn mà đến đây, nên mới xảy ra chuyện. Sao giờ lại trách bọn ta ?
Lão đại hộ pháp gằn giọng:
- Nhưng Thạch Vũ là đệ tử của bổn giáo.
Vân Long bật cười ha hả, mỉa mai lão:
- Ta hỏi ngươi, đã bước chân vào giang hồ ai chẳng có ân oán, lẽ nào Thiên Ma giáo chủ lại ấu trĩ đến nỗi vì hận thù riêng của từng bang chúng mà đi gây hấn khắp nơi, kết thù với hào kiệt võ lâm ? Như vậy, cái mộng nhất thống giang hồ e khó thành.
Lão đại hộ pháp nghe lý luận sắc bén của chàng không khỏi toát mồ hôi hột.
Chính hắn đã vì quan hệ riêng tư với Thạch Vũ nên xuất quân đến đây. Hậu quả là hơn hai mươi đệ tử thiệt mạng, làm mất uy danh của Thiên Ma Giáo. Nếu giáo chủ biết được, thật khó mà biện bạch.
Lão đã nghe từ hộ pháp báo lại rằng Vân Long thần vũ hơn người, nay gặp mặt thấy chàng tuổi chưa đến hai mươi nhưng trí tuệ sắc sảo, khí độ anh hùng nên nảy ra ý định thu phục. Hơn nữa bọn Thiên Xích là hào kiệt quan ngoại, thế lực không nhỏ. Nếu bọn họ gia nhập Thiên Ma Giáo thì ngàn lần hữu dụng hơn Thạch Vũ.
Lão ôn tồn bảo:
- Các hạ tuổi còn trẻ mà đã kiến giải đại cục giang hồ thật sắc sảo. Ta đồng ý bỏ qua thù hận, với điều kiện bọn ngươi phải thuần phục Thiên Ma Giáo.
Vân Long cười đáp:
- Chúng ta đều là người chuộng võ, chỉ kính phục kẻ hơn mình. Nếu các hạ hiển lộ thần công thắng được anh em chúng ta thì chuyện đầu nhập dưới trướng là hợp đạo lý. Còn như không thắng được, xin các hạ xóa đi hiềm khích cũ, coi nhau như láng giềng.
Lão đại hộ pháp thấy võ công của anh em họ Tả, biết mình không chịu nổi năm người bọn họ giáp công nên suy nghĩ một lát rồi nói:
- Trong bọn ngươi, chỉ cần có người chịu nổi ta mười chiêu mà không bại thì coi như thắng.
Vân Long có chủ ý trong lòng nên nói rằng:
- Tại hạ đồng ý tiếp các hạ ba mươi chiêu, nhưng nếu tại hạ chịu đựng được, mong các hạ ban cho thanh nhuyễn kiếm.
Lão đại hộ pháp nghe đối phương đòi lấy vũ khí tùy thân của mình, lòng nổi giận. Nhưng lão nghĩ chàng không thể nào qua nổi ba mươi hiệp nên lạnh lùng gật đầu:
- Ta cũng nhường cho ngươi chút tiện nghi vậy. Nhưng ngươi có đảm bảo rằng anh em ngươi sẽ đồng ý chứ ?
Bọn Tiêu Thiên Xích biết võ công chàng cao thâm vô lượng nên đồng thanh đáp:
- Lời của Tiêu đệ chính là của bọn ta vậy.
Vân Long biết mình hôm nay gặp đại cường địch, hơn nữa nhuyễn kiếm trong tay y là thần vật có một không hai, sắc bén vô song, chẳng thể dùng đôi nhục chưởng mà đón đỡ được. Chàng quay sang Thiên Hương bảo:
- Hương nhi hãy cho ta mượn kiếm.
Thiên Hương lặng lẽ trao cho chàng, ánh mắt đầy vẻ quan hoài lo lắng.
Vân Long muốn che mắt đối phương nên thủ thế bằng một thức khởi đầu trong Tam Tài kiếm pháp. Lão già thầm ngạc nhiên nhưng vẫn lạnh lùng bảo:
- Ngươi khỏi giữ lễ, cứ việc tấn công đi.
Vân Long gật đầu xuất chiêu Giáng Ma Điểm Nhỡn trong Giáng Ma Chân Giải, bóng kiếm chập chùng phủ lấy đối phương. Lão mặt gỗ cười âm hiểm dở kiếm pháp Thiên Ma ra chống chọi. Sát khí từ thanh nhuyễn kiếm tỏa ra dàn dụa, Vân Long vẫn bình tâm vũ lộng thanh trường kiếm, vận dụng Giáng Ma kiếm pháp và Thái Cực Tuệ Kiếm. Lão mặt gỗ càng đấu càng kinh ngạc trước đường kiếm tinh ảo, rộng rãi của chàng. Tiếng đếm của Thiên Xích vẫn vang vang ⬦ mười, mười một⬦. Đã quá mười hiệp, lão già động nộ, vận toàn lực biến nhuyễn kiếm thành một đạo hào quang cuốn thẳng vào đối thủ. Tiếng sắt thép chạm nhau chan chát. Vân Long đã vận công đến độ chót dồn vào trường kiếm nên dù có bảo kiếm, lão mặt gỗ cũng khó mà chặt gãy được. Cả hai đều bị chấn động mạnh văng ra rồi lại nhập vào. Bọn Thiên Xích mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, chỉ lo chàng thất thủ.
Đã đến hiệp thứ hai mươi hai, lão mặt gỗ nghe đếm biết mình sắp bại, chém liền một hơi bảy kiếm rồi lùi lại, nhìn Vân Long bảo:
- Ta đã đánh giá sai bản lĩnh của ngươi. Nhưng còn chiêu cuối cùng này, ngươi có sống được hay không cũng còn tùy vào vận khí.
Dứt lời, lão đứng im như pho tượng, chỉ kiếm về phía trước, mũi kiếm rung động càng lúc càng nhanh tạo ra những tiếng vo vo, sát khí bao phủ đấu trường.
Vân Long biết chiêu thức này cực kỳ bá đạo, tương tự như Ngự Kiếm Thuật nhưng còn kém hơn một bậc. Chàng vận Bát Nhã Vô Tướng Thần Công lưu chuyển toàn thân, dựng kiếm trước mặt, mắt nhắm hờ như một lão tăng nhập định.
Lão mặt gỗ nhìn tư thế, biết đối thủ dùng Ngự Kiếm Thuật, lòng hơi e ngại, nhưng không tin chàng đủ công lực để thi triển kiếm pháp thượng thừa ấy. Lão như cây cung căng cứng không thể không buông tên, liền xuất chiêu. Thân hình lão nương theo luồng kiếm quang bốc lên chụp xuống đầu Vân Long. Nhưng chàng cũng đã rung động trường kiếm, kiếm ảnh tạo thành một trái cầu màu trắng nâng chàng bay lên đón lấy sát chiêu của lão đại hộ pháp. Tiếng kiếm khí veo veo, tiếng kim thiếc chạm nhau ghê rợn, hai bóng người gặp nhau trên không rồi phân khai rơi xuống.
Vân Long lảo đảo chống thanh trường kiếm chỉ còn một nửa, ngực trái bị rách một đường dài. Còn lão mặt gỗ cũng không khá hơn, tay phải máu tuôn xối xả, râu cằm cũng bị hớt đứt. Lão cười ghê rợn:
- Tiểu tử giỏi thật, lão phu giữ lời trao nhuyễn kiếm. Các ngươi hãy giữ thân, đừng bao giờ đụng đến Thiên Ma Giáo. Tốt hơn là nên trở lại biên thùy.
Dứt lời, lão ném nhuyễn kiếm xuống đất, phi thân biến mất.
Vân Long mỉm cười đau đớn rồi ngã xuống mê man bất tỉnh.
Tả Kiếm đang vui mừng vì đại ca thắng trận, bỗng thấy chàng đổ xuống, gã hồn vía lên mây, nhảy đến ôm chàng vào lòng, thất thanh gọi lớn:
- Đại ca, đại ca ! Bách Lý Hồng tinh thông y lý, biết Vân Long thọ thương trầm trọng, bảo Tả Kiếm mau chóng ôm chàng vào đặt lên giường. Thiên Xích lòng đau như cắt, thấy bọn Thiên Hương, Tả Phi cứ sụt sùi khóc lóc, bực mình quát bảo:
- Các ngươi có khóc cũng chẳng giúp gì được cho công tử, còn không mau ra ngoài canh gác, lỡ bọn Thiên Ma trở lại thì sao ?
Anh em họ Tả nghiến răng xách đồng côn ra cửa, Thiên Hương định đi theo nhưng Bách Lý Hồng bảo nàng xuống bếp nấu nước nóng.
Ngọc Diện Thần Bút cởi áo Vân Long để quan sát thương thế. Một vết kiếm dài ba tấc nằm xéo trên ngực trái, cắt đứt mấy lóng xương lồng ngực, chỉ chút xíu nữa là phạm vào nội tạng. Bách Lý Hồng dùng kim châm cắm khắp vùng ngực bụng, máu liền ngưng chảy. Ông dùng rượu rửa sạch vết thương, rắc thuốc kim sang vào rồi khâu lại. Hương nhi đem nước nóng lên, lấy khăn lau sạch vết máu và mồ hôi. Lần đầu va chạm với thân xác nam nhân, nên không khỏi thẹn thùng, nàng cắn răng làm cho xong rồi lấy chăn mỏng đắp cho chàng.
Bách Lý Hồng trầm ngâm một lúc rồi bảo Thiên Xích:
- Thương thế Tiêu công tử rất trầm trọng, tâm mạch bị tổn thương, nguyên khí tản mác, phải có kỳ trân như Tuyết Liên, Hà Thủ Ô ngàn năm mới cứu được.
Thiên Xích bất chợt vỗ mạnh vào đầu rồi phá lên cười ha hả. Lão vui mừng nói:
- Đệ thật là đáng chết. Bối rối quá nên quên mất.
Lão móc trong lưng ra một hộp gỗ nhỏ đen bóng đưa cho Bách Lý Hồng:
- Cách đây ba năm, một hôm đi giao dịch với thủ lãnh của bộ tộc Mông Cổ Cát Nhĩ Hãn trở về, giữa đường gặp một lão già hình dung cổ quái đang sắp chết vì đói khát giữa sa mạc. Đệ bèn cứu và đem về gia trang chăm sóc, ba ngày sau y bình phục. Trước lúc ra đi có tặng cho đệ ba viên linh đơn này và bảo rằng nó có công hiệu cải tử hồi sinh, chữa thương rất thần hiệu. Đệ luôn mang theo bên mình nhưng chưa có dịp sử dụng. Bách Lý huynh thử cho Tiêu công tử dùng xem sao ?
Ngọc Diện Thần Bút mở nắp hộp, thấy trong đó là một hoàn thuốc to bằng hạt nhãn, màu đỏ như son, tỏa mùi thơm dễ chịu. Lão thảng thốt kêu lên:
- Xích Long Hoàn. Té ra lão già ấy là Xích Long Quái Y. Tiêu công tử có cơ sống sót rồi.
Bách Lý Hồng gọi Hương nhi đem lên một ly nước, rồi đến bên giường nâng Vân Long dậy và cho chàng uống viên Xích Long Hoàn. Xong xuôi, lão đặt chàng nằm xuống. Vận công điểm, vỗ và xoa bóp các đường kinh mạch toàn thân. Chừng một tuần trà sau, Vân Long ói ra một ngụm máu đen, Bách Lý Hồng thở phào ngừng tay, bảo Hương nhi lau sạch máu cho chàng rồi ngồi xuống ghế vận công điều tức.
Xích Long Hoàn công hiệu phi thường, mặt Vân Long đã có huyết sắc, hơi thở bắt đầu dài và đều đặn. Nguy hiểm đã qua.
Hương nhi dọn cơm xong, Bách Lý Hồng bảo nàng:
- Con hãy ra ngoài mời nhị vị hảo hớn vào đây. Lão đại hộ pháp chắc không nuốt lời mà quay lại đâu.
Hương nhi vâng lời bước ra cửa gọi Tả Phi, Tả Kiếm. Bọn chúng đang sầu não, mặt mày nhăn nhúm, thấy nàng bước ra vội hỏi dồn:
- Cô nương à ! Đại ca ta thế nào rồi ?
Hương nhi mỉm cười đáp:
- Cũng may là công tử đã thoát hiểm, chỉ tịnh dưỡng vài hôm là bình phục. Gia phụ mời hai vị vào dùng cơm, không cần phải cảnh giới nữa.
Đến chiều, Bách Lý Hồng lại dùng phép Thôi Cung Qúa Huyệt xoa bóp cho Vân Long. Lão mệt đến đứt hơi nhưng sắc mặt chàng đã hồng hào hơn.
Đêm đó, cả bọn túc trực trong phòng trông chừng, chỉ có anh em họ Tả lâu lâu thay phiên ra ngoài đi một vòng quanh nhà đề phòng sự cố.
Đến sáng, Thần Bút lại thi triển thủ pháp một lần nữa. Khi lão dừng lại, thì chàng cũng vừa mở mắt.
Mọi người vui mừng khôn xiết nhưng không dám làm kinh động. Vân Long mỉm cười nói nhỏ:
- Tại hạ không sao đâu, mọi người đừng quá lo lắng như vậy.
Chương trước | Chương sau