Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 21
5 sao 5 / 5 ( 41 đánh giá )

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa - Chương 4

↓↓

Nói xong hắn nốc một hơi. Tả Phi cũng chẳng kém gì. Rượu phần Sơn Tây nổi tiếng thiên hạ, càng uống càng ngon nên anh em họ Tả cạn sạch vò lúc nào chẳng hay. Rượu vào lòng phấn khởi không còn e thẹn nữa, họ ăn sạch những gì có trên bàn.

bạn đang xem “Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiểu nhị đứng nhìn sợ xanh cả mắt. Khi không còn gì để gắp, Tả Phi vỗ bụng nói:


- Từ ngày theo đại ca mới được ăn no thế này.


Tả Kiếm bỗng hỏi nhỏ:


- Đại ca, ngày mai còn được ăn như thế này nữa không?


Vân Long cả cười:


- Ta đủ sức nuôi hai đệ suốt đời, nhưng rượu thì không được quá chén.


Tả Phi vội vã thanh minh:


- Về khoản rượu chè đại ca đừng lo, gia mẫu đã dặn dò rồi, bọn tiểu đệ nào dám quên.


Ánh tịch dương đã dần tàn, cảnh vật trên sông gợi cho Vân Long nhớ đến hai câu thơ của Thôi Hiệu:


Nhật mộ tương qua hà xứ thị Yên ba giang thượng sử nhân sầu Lúc này tiểu nhị đã dọn bát đĩa và dọn ra một ấm trà sen. Tả Phi nhanh nhẩu rót ra mời chàng. Vân Long đang nhớ đến song thân ở chốn xa ngàn dặm, bỗng từ dưới lầu bước lên một nữ lang tuổi chừng đôi chín, mặc võ phục màu xanh nhạt, áo choàng bằng tơ mỏng trắng tinh. Trên vai đeo thanh bảo kiếm có tua màu tím thẩm.


Chàng mới lớn chưa hiểu chuyện phong tình, nhưng cũng xao xuyến trước dung nhan thiên kiều bá mị của nàng. Ngược lại, nữ lang cũng không thể thờ ơ trước vẻ tiêu sái, tuấn dật của chàng. Nhưng khi thấy bộ dạng của hai tên hộ pháp họ Tả, nàng quay đd mĩm cười, ngồi xuống bàn bên cạnh.


Vân Long từ nhỏ học thi lễ của Khổng gia, nên chỉ nhìn phớt qua rồi quay ra cửa sổ ngắm trời mây. Nữ lang mấy lần liếc sang thấy chàng không nhìn mình. Ngược lại hai gã ngốc kia không có gì làm, cứ ngồi trố mắt ngắm nghía. Nữ lang vừa hờn giận vừa thẹn thùng không ăn uống được nữa, định gọi tiểu nhị tính tiền. Bỗng đâu có tiếng cười khanh khách:


- Mỹ nhân ngồi uống rượu một mình có buồn chăng? Hay nàng cho phép ta cùng ngồi đối ẩm nhé?


Vân Long nhìn lại thấy một chàng công tử mặt mũi anh tuấn nhưng đôi mắt gian xảo, dâm tà đang đứng cạnh bàn người ngọc.


Nữ lang đang giận thầm bọn Long nhi không nơi phát tiết nên đổ vào đầu tên công tử. Nàng lạnh lùng nói:


- Không dám, nhìn mặt là biết các hạ là kẻ bại hoại, ti tiện, sao xứng ngồi chung với bổn cô nương?


Tên công tử này chính là Lân Hoa Thái Tuế Địch Tích Hương, dâm tặc khét tiếng giang hồ. Cha là bang chủ Hắc Ưng Bang nên hắn càng đắc ý làm càn. Hoài giang trấn nằm trong phạm vi thế lực Hắc Ưng Bang, làm sao hắn có thể chịu được lời sỉ nhục của nữ lang? Địch Tích Hương chỉ mặt nàng quát to:


- Con tiện tỳ kia, mi có biết bổn thiếu gia là ai không mà dám buông lời hỗn xược? Ta sẽ bắt ngươi đem về dày vò rồi thả xác xuống sông Hoài.


Nữ lang nổi giận rút kiếm đâm liền. Lân Hoa Thái Tuế thân thủ phi phàm, đâu coi đường kiếm của nàng ra gì. Hắn chỉ vờn nàng như mèo vờn chuột. Long nhi tinh thông võ học nhiều nhà nên nhận ra nàng là môn đệ phái Nga Mi. Anh em họ Tả lần đầu xuất đạo, thấy cảnh trái tai gai mắt, dạ anh hùng nôn nao muốn nhảy ra can thiệp, nhưng chúng thấy Vân Long ngồi yên nên không dám vọng động. Được hơn hiệp, nữ lang đuối sức, đường kiếm bắt đầu chậm chạp. Địch Tích Hương cười âm hiểm, xuất kỳ chiêu làm bay kiếm nữ lang. Vân Long đưa mắt ra hiệu, Tả Phi, Tả Kiếm tranh nhau cứu người đẹp nên thành ra đến cùng lúc. Anh em song sinh tâm ý tương thông nên cùng thét lên:


- Tên dâm tặc kia, không cút xéo mau thì lão gia vặn gãy cổ bây giờ.


Lân Hoa Thái Tuế quay lại thấy hai tên hộ pháp này có vẻ ngốc nghếch nên coi thường:


- Hai con khỉ đột này ở đâu đến mà dám vuốt râu hùm?


Hắn chưa nói hết lời, anh em họ Tả đã vung quyền xông tới, khí thế như dời non lấp biển. Địch Tích Hương cả kinh giở pho Hắc Ưng Trảo Pháp ra chống đỡ. Nhưng chỉ được hiệp, hắn không còn chịu đựng nổi nữa, định bôn đào, nhưng anh em họ Tả nào chịu buông tha. Tả Phi quát lớn xuất chiêu Kim Cang Phá Sơn đánh liền chín quyền liên tiếp. Địch Tích Hương trúng hai quyền vào ngực như diều đứt dây bay ra khỏi cửa sổ. Nhưng hắn chỉ bị trọng thương mà không chết, lồm cồm bò dậy chạy mất.


Song Tả mãn nguyên xoa tay trở về bàn. Nữ lang đã hết kinh sợ, nhặt kiếm tra vào vỏ rồi bước đến bàn Vân Long chắp tay cảm tạ:


- Tiện nữ tên gọi Âu Dương Phi Hà, xin cúi đầu cảm tạ Ơn cứu mạng của nhị vị anh hùng.


Tả thị huynh đệ hãnh diện mặt đỏ bừng nhưng lại bối rối không biết nói sao, chợt thấy Vân Long đang cười chế diễu mình nên vội chỉ sang chàng và nói:


- Cô nương phải cản tạ đại ca ta mới đúng, bọn ta chỉ là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nếu đại ca không bảo thì dù cô nương có chết ngay trước mắt chúng ta cũng chẳng dám ra tay.


Phi Hà nghe nói vui thầm trong bụng, hoá ra chàng cũng để ý lo cho mình. Nàng chắp tay vái Long nhi:


- Nhờ ơn công tử tương trợ.


Vân Long điềm đạm nói:


- Cô nương quá lời, vì đạo nghĩa giang hồ nên phải làm việc đáng làm. Cô nương đừng bận tâm.


Phi Hà bây giờ mới được ngắm kỹ chàng trai anh tuấn này và lòng càng rung động sâu sắc. Nàng liếc chàng say đắm và nói:


- Chẳng hay công tử có cho phép tiện nữ ngồi thưa chuyện được chăng?


Vân Long chắp tay tạ lỗi:


- Thất lễ, thất lễ. Tiểu sinh chưa kịp mời cô nương an toạ.


Phi Hà thẹn thùng vén áo ngồi xuống. Vân Long rót cho nàng một chung trà. Tả Kiếm thấy mọi người ngồi im lặng bèn cho rằng mình có bổn phận phải lên tiếng.


Hắn hắng giọng nói:


- Ta giới thiệu với cô nương đây là đại ca Tiêu Long Vân, nhị ca Tả Phi, còn ta là Tả Kiếm.


May mà Vân Long đã dặn dò kỹ lưỡng nên hắn mới thuộc được tên giả của chàng.


Phi Hà mắt phượng long lanh cười hỏi:


- Tiện nữ thấy Tiêu công tử niên kỷ nhỏ hơn sao lại là đại ca?


Tả Kiếm định giải thích nhưng bị Tả Phi chặn lại:


- Bọn tại hạ đánh không lại Tiêu công tử nên tôn y làm đại ca.


Vân Long nghiêm sắc mặt, bọn chúng sợ hãi im mồm không dám nói nữa. Phi Hà thấy bộ dạng hoạt kê của họ không khỏi buồn cười. Nàng quay sang chàng duyên dáng nói:


- Tiểu nữ học nghệ Nga Mi sơn đã năm năm, nay về cố hương Lạc Dương.


Chẳng hay công tử và nhị vị đại huynh xuôi Nam hay ngược Bắc?


Vân Long nãy giờ âm thầm quan sát thấy nữ lang xinh đẹp nhưng thuần hậu, đoan trang. Hơn nữa, nhi nữ giang hồ thường khoáng đạt hơn gái khuê môn, vì vậy chàng bớt e dè. Nghe Phi Hà nói nàng quê ở Lạc Dương, chàng chợt mừng thầm. Thực, sắc tánh dã, yêu cái đẹp là bản tính của con người. Chàng cười đáp:


- Bọn tại hạ cũng trên đường về Lạc Dương.


Khoé thu ba thoáng hiện sắc vui. Ngoài trời ánh tà dương đã lịm tắt, bọn tiểu nhị châm đèn từ lúc nào. Vân Long nhìn qua cửa sổ thấy từ xa một đoàn người cầm đuốc đi về phía Chiêu Dương Các, chàng hiểu ngay sự tình nhưng vẫn bình thản. Quả nhiên lát sau, tiếng ngựa hí vang trước ngõ, toán nhân thủ đứng im chờ đợi, chỉ có năm người xuống ngựa bước lên lầu.


Đi đầu chính là Địch Tích Hương, mặt nhăn nhó xanh xao. Hắn đưa tay chỉ vào bàn Vân Long và nói:


- Bẩm phụ thân, bọn chó chết này đã đánh con đấy ạ.


Người hắn gọi là phụ thân chính là Hắc Ưng Bang chủ Địch Thúc Sơn. Tuổi trạc ngũ tuần, mặt mũi lạnh lùng âm hiểm. Lão vòng tay hỏi:


- Chẳng hay chư vị là cao nhân phương nào lại vô cớ đánh trọng thương khuyển tử?


Vân Long thấy dung mạo họ Địch gian ác, không ưa nên muốn diễu cợt lão. Chàng ra hiệu cho Tả Kiếm đối đáp. Được lệnh đại ca, hắn ưỡn ngực đứng lên, vòng tay nói:


- Anh em chúng ta là cao nhân ở Hổ Đầu Sơn, thấy khuyển tử của các hạ bắt nạt đàn bà con gái nên thay các hạ dạy dỗ có chi là lạ.


Phi Hà nghe hắn nói che miệng cười. Ai mà lại tự xưng là cao nhân bao giờ. Địch Thúc Sơn tức lộn ruột, gằn giọng bảo:


- Các hạ tính diễu cợt ta đấy ư? Nay ta cũng muốn được cao nhân ở Hổ Đầu Sơn dạy dỗ cho vài chiêu có được chăng?


Tả Kiếm cười lớm:


- Nếu lão cũng mất dạy như thằng con thì sao ta lại từ chối.


Địch Thúc Sơn giận tím mặt, đám thủ hạ theo sau cũng gầm gừ đòi xuất thủ. Chợt có tiếng can ngăn:


- Địch gia đình thủ, tại hạ có vài lời muốn nói.


Một lão nhân râu ngắn, mặt mũi phương phi bước tới. Vân Long nhận ra đó là Long Quyển Phong Vân Đỗ Kim Khanh, độc hành đại đạo vùng Giang Tả. Năm năm trước bị quan phủ địa phương bắt được, nhờ có bằng hữu cầu khẩn Tài Thần giúp đỡ nên thoát chết với cái giá một vạn lượng bạc. Từ đấy Đỗ lão về đầu dưới trướng Đào gia trang, được giao cho quản lý Chiêu Dương Các.


Đỗ Kim Khanh đến trước mặt Địch Thúc Sơn vòng tay thi lễ:


- Mong Địch gia nể mặt Đỗ mỗ đừng xuất thủ nới đây e làm kinh động thực khách và tổn thương uy tín của Đào gia trang.


Địch Thúc Sơn đôi lúc vẫn phải vay mượn tiền bạc của Đào ký tiền trang nên không thể muối mặt phá hoại sanh ý của người. Hơn nữa, Đỗ Kim Khanh bản lĩnh cao cường không dễ gì chạm tới.


Địch bang chủ gật đầu nói:


- Được, bọn tiểu tử kia hãy theo ta ra bờ sông nói chuyện.


Vân Long thư thả đứng lên, Đỗ lão thấy chàng có vẻ quen nhưng chẳng nhớ ra. Lão chỉ thầm lo cho chàng trai dễ thương này. Phi Hà và song ngốc bước theo Vân Long xuống lầu. Long Quyển Phong Vân không hiểu nghĩ sao cũng cất bước đi cùng.


Ra đến bờ sông, Địch Thúc Sơn rút ra một thanh bảo kiếm, nước thép xanh biếc phản chiếu ánh đuốc bập bùng, tiếng ngân kéo dài không ngớt. Có thần vật trong tay, lão tự tin lớn tiếng nói rằng:


- Lúc nãy hai người liên thủ đánh con ta. Bây giờ hãy cùng vào một lúc mới phải.


Tả thị huynh đệ nào có biếtkhach sáo là gì, vung đồng côn hai mặt giáp công. Bảo kiếm dù sắc bén nhưng là vật mỏng manh nên Thúc Sơn không dám để chạm vào đồng côn, chỉ dùng đường kiếm kiểm ác tấn công. Hắn thầm run sợ trước thần lực của hai tên ngốc này. Đã gần trăm hiệp, Tả Kiếm nổi giận chẳng kể gì sinh tử dùng chiêu Lực Phách Hoa Sơn đập thẳng xuống đầu họ Địch. Thúc Sơn thất kinh trước lối đánh đồng qui ư tận nên vội thối lui. Tả Phi được dịp đánh nhầu. Cả hai ỷ mình da dày xương cứng, có chịu vài kiếm cũng chẳng đến nổi chết nên không biết sợ là gì. Đường kiếm Thúc Sơn bắt đầu rối loạn. Chợt từ trong đám thuộc hạ của y có hai bóng người nhảy ra xuất chưởng đánh thẳng vào lưng song Tả, kình phong đẩy hai gã rời khỏi Thúc Sơn.


Vân Long nhìn lại thấy đó là hai lão già, một cao, một thấp. Tuổi trạc thất tuần, mặt mũi âm trầm, mắt loé thần quang. Chàng thầm lo cho anh em họ Tả. Đỗ Kim Khanh nãy giờ chăm chú quan sát chàng công tử và ông đã khẳng định đó chính là Tiểu Tài Thần. Ông không hiểu tại sao chàng lại không nhận ông. Ngày còn ở nhà, ông đã từng nâng niu chàng như ngọc quí. Đỗ lão nhủ thầm, giá nào cũng phải bảo vệ cho chàng. Ông lại gần nói nhỏ:


- Chẳng hay Tiêu công tử có biết hai lão già ấy là ai chăng?


Vân Long cười lắc đầu. Đỗ lão nói:


- Đỗ lão nói đó là anh em Hắc Ưng Song Lão, sư thúc của Địch Thúc Sơn và là sư đệ của Ưng Ma. Lão đại tên Sài Mộc, lão nhị tên Sài Huy.


Lúc này, Tả thị huynh đệ đã bỏ Địch Thúc Sơn quay qua đấu với song lão. Bọn chúng trước giờ chỉ phục có mình Vân Long, ngoài ra chưa hề gặp đối thủ xứng tay.


Hai ngọn đồng côn nặng nề cuộn gió vù vù, khí thế cương mãnh như sóng biển. Song lão dù võ công quán thế cũng chẳng làm sao hạ được chúng ngay trong vài hiệp.


Nhưng tứ trảo của họ như móng vuốt chim ưng bay lượn, tìm chổ yếu mà chụp vào.


Song lão mấy chục năm tung hoành thiên hạ, nay bị hai tên ngốc cầm chân nên nổi giận, xuất mấy chiêu sát thủ trong pho Phi Ưng Thần Trảo. Thân hình họ lên xuống quần lượn như hai con ác điểu.


Tả Phi, Tả Kiếm không quen bị đánh từ trên xuống nên trúng liền mấy chưởng, đdu đớn thét be be:


- Đại ca cứu bọn tiểu đệ.


Vân Long biết hai em không còn chi trì được nữa bèn nhảy đến trầm giọng quát lớn:


- Dừng tay! Công phu Sư Tử Hống của thiền môn nào phải tầm thường, song lão choáng váng ngưng chiêu. Song tả xách đồng côn chạy về đứng sau lưng Vân Long thở dốc:


- Đại ca, hai lão già này lợi hại quá. Mẫu thân chưa hề dạy bọn ta đánh nhau với loài chim.


Vân Long phì cười:


- Im đi, các người ỷ sức không chịu chuyên cần luyện võ nên mới thua người, còn dám đổ thừa cho mẫu thân nữa sao?


- Dạ, đại ca dạy chí phải.


Vân Long điềm nhiên quay lại, nhìn thẳng vào song lão bảo:


- Địch Tích Hương dâm ác, càn quấy. Nhị vị là trưởng bối không biết giáo huấn hắn mà còn bênh vực thì đâu đáng mặt cao nhân.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Nhưng tôi không yêu em...

Nhưng tôi không yêu em...

Người đến và đi vốn dĩ là quy luật. Cảm xúc với từng người là duy nhất. Lúc còn

29-06-2016
Ngày mai em lên xe hoa

Ngày mai em lên xe hoa

Em đã lìa xa anh theo cách của em. Em đã lìa xa anh bằng cách chọn một thành phố khác, em

26-06-2016
Tuyệt chiêu

Tuyệt chiêu

(khotruyenhay.gq) Điều gì quá mức diễn tả bằng ngôn ngữ, các bạn thường nói "bá

27-06-2016
Bạch Ngọc

Bạch Ngọc

Một người bạn trẻ đã kể tôi nghe câu chuyện này. Chuyện xảy ra với chính anh ta,

24-06-2016

XtGem Forum catalog