Long nhi lúng túng chắp tay thưa:
bạn đang xem “Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hạ bá phụ quá thương nên nói thế, Long nhi chỉ là đưa trẻ, sau này biết xưng hô với các thúc bá khác thế nào ?
Hạ Khánh Dương vuốt râu cười lớn:
- Công tử đừng lo, ta đã suy nghĩ đến điều này, khi có mặt người ngoài thì công tử cứ gọi ta là bang chủ còn trong nhà thì cứ gọi ta là lão đại ca. Hơn nữa các vị trưởng lão trong bang đề gọi ta là Hạ đại ca thì công tử cũng không thể làm khác được.
Hải Long, Hải Hổ cảm thấy lời nói của bang chủ có âån chứa huyền cơ nhưng không dám hỏi. Hạ bang chủ quay sang hỏi ba vị trưởng lão của Cái Bang:
- Các huynh đệ chắc cũng biết ai là người cứu vãn thanh danh của Cái Bang chứ ? Nay ta có ý tăng cho Phạm công tử danh vị trưởng lão danh dự của Cái Bang. Chẳng hay hội đồng trưởng lão thấy thế nào ?
Uy tín của Hạ bang chủ rất cao, tuy tiếng là ông xin ý kiến của hội đồng trưởng lão nhưng thực ra ông đã biết trước rằng sẽ không ai phản đối. Quả nhiên tam vị trưởng lão tức thời hoan hô tán đồng. Pháp Cái cũng là chấp pháp trưởng lão hồ hởi nói:
- Bang chủ quả là anh minh, Phạm công tử xứng đáng nhận danh hiệu cao quý này.
Long nhi sợ hãi đưa mắt nhìn Hải Thị Song Hùng cầu cứu. Hải Long biết ý Hạ bang chủ đã quyết, nếu không nhận sẽ làm mất mặt Cái Bang nên gật đầu. Long nhi hieûu ý vòng tay cung kính thưa rằng:
- Nay bang chủ và quý trưởng lão hết lòng lân ái, Long nhi chẳng dám không nghe. Ba lại này xin ra mắt đại ca.
Nói xong Long nhi phục xuống thi đại lễ. Hạ bang chủ cũng vái lại ba cái. Ông bước đến ôm lấy Long nhi, lòng xúc động đến đầm đìa nước mắt. Ông đưa chàng đến chào các trưởng lão trong bối phận mới:
- Từ nay Long đệ sẽ là tiểu trưởng lão, cũng là tiểu đệ của lũ giì chúng ta.
La trưởng lão mau thỉnh bàn thờ tổ sư để Long đệ tuyên thệ nhận chức trưởng lão.
Nghi lễ đơn sơ nhưng không khí cực kỳ nghiêm trang. Hạ Khánh Dương thắp ba nén nhang, đứng trước bàn thờ tuyên cáo với tổ sư rồi quỳ xuống lạy. Long nhi và các trưởng lão cũng quỳ theo bang chủ. Chờ Long nhi tuyên thệ xong liền rút trong tay áo ra một thẻ trúc đen nhánh trao cho chàng và nói:
- Từ nay Long đệ đã chính thức là trưởng lão Cái Bang, Hắc Trúc lệnh phù này có thể điều động được đệ tử Cái Bang trong cả nước. Long đệ nên giữ gìn câån thận.
Long nhi cảm động trước tấm lòng thương yêu của Hạ Khánh Dương nên mắt chàng cũng đỏ hoe. Chàng ấp úng nói:
- Tiểu đệ xin cảm tạ thịnh tình của các vị đại ca. Tiếc là ngày mai đã phải lên đường, không thể lưu lại cận kề. Học nghệ xong tiểi đệ sẽ quay lại thăm viếng.
Hạ Khánh Dương chợt vỗ đầu cười lớn:
- Ta thật đãng trí vô cùng, Long đệ là tiểu trưởng lão Cái Bang mà không biết gì về võ công bản phái thì coi sao được. Lữ trưởng lão hãy vào phòng ta lấy cuốn bí kíp Đả Cẩu Bổng Pháp và Giáng Ma Chân Giải sao lại, sáng mai sẽ giao cho Long đệ đem theo luyện tập.
Hải Thị huynh đệ và các vị trưởng lão nghe bang chủ nói mà không khỏi giật mình. Hai tuyệt học này là bí truyền của Cái Bang mà Hạ Khánh Dương cũng dạy cho Long nhi, đủ chứng tỏ ông thật lòng thương mến chàng chứ chẳng phải vì tính toán lợi hại đến thế lực của Tài Thần.
Sáng hôm sau, người ngựa của bọn Hải Thị vừa ra đến ngoại thành đã gặp quần cái đứng chờ. Long nhi vội xuống ngựa thi lễ. Hạ bang chủ đưa tay đỡ chàng dậy, trao cho một bọc nhỏ, chắc là bí phổ. Ông thân ái dặn dò:
- Long đệ cố gắng luyện tập để khỏi phụ lòng ta kỳ vọng. Hiền đệ thiên tư xuất chúng chắc sẽ không gặp khó khăn gì. Võ công Cái Bang không phải là quán thế nhưng nếu luyện đến thập thành cũng có thể xưng hùng thiên hạ.
Long nhi nhất nhất tuân theo, bùi ngùi từ giả các lão huynh rồi lên đường. Được vài mươi dăm, mặt trời xuân nắng như đổ lửa. Hải Thị huynh đệ dừng chân trước một tửu quán nhỏ nhưng sạch sẽ. Cả ba bước vào tìm một bàn gần cửa sổ thoáng mát để dùng bửa trưa. Tửu bảo nhìn khí thế bọn Long nhi biết ngay là khách quý nên phục vụ rất chu đáo. Ăn xong, tửu bảo đem lên một bình trà ngon, Hải Long chiêu một ngụm khen ngon rồi bảo:
- Long nhi, lẽ nào công tử đã gọi lão già bất tử họ Hạ kia là đại ca mà vẫn xưng hô với chúng ta là tiểu điệt mãi sao ? Anh em chúng ta còn trẻ hơn họ nhiều.
Hay là từ nay Long nhi cứ gọi quách chúng ta là đại ca có hay hơn không ?
Hải Hổ nghe vậy mừng rỡ đập bàn nói:
- Đúng vậy, đại ca nói chí phải, từ bữa ấy đến nay, tiểu đệ vẫn tức anh ách trong lòng.
Long nhi là người khoáng đạt nên cũng vui vẻ gật đầu:
- Nhị vị đã dạy, Long nhi xin nghe, chúng ta từ nay coi nhau như huynh đệ.
Hải Long, Hải Hổ khoái chí ngữa cổ cười dài. Trời đã dịu nắng, mã phu cũng vừa ăn xong, cả bọn lại lên đường.
Chương trước | Chương sau