- Quốc trượng giờ đã từ quan, không còn nắm giữ binh quyền, bao nhiêu vây cánh đều bị khanh và ta triệt hạ, chẳng khác gì cua gãy càng nằm chờ chết. Nhưng Tô nương nương với ta tình thâm nghĩa trọng, nếu bắt tội họ Tô e nàng phải thương tâm. Hơn nữa, xã tắc đang yên lành, thịnh trị, việc phản nghịch của thái sư sẽ làm chấn động nhân tâm, tổn thương quốc thể. Vì vậy, trẫm định bỏ quá cho quốc trượng. Mong khanh thấu hiểu giùm ta.
bạn đang xem “Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tiêu hầu mừng rỡ tấu rằng:
- Thánh thượng anh minh, nhân từ, biết coi trọng đại cuộc giang sơn hơn ân oán riêng tư. Hạ thần hết lòng khâm phục.
Minh đế thấy sủng thần cũng một ý với mình, ngài hoan hỉ nói:
- Làm bề tôi mà thấu hiểu được nỗi khổ tâm của quân vương chỉ có mình khanh thôi. Đáng tiếc là khanh không có chí làm quan, nếu không ghế thái sư kia sáng mai sẽ là của khanh.
Tiêu hầu cúi đầu tạ thánh ân nhưng không nhận. Chàng hầu chuyện một hồi lâu rồi cáo lui.
* * * Đầu giờ mão ngày mùng bốn tết, Vân Long và Ngọc Yến thay mặt Tài thần đến các cơ sở, hiệu buôn của Đào gia trang trong thành Bắc kinh để chúc tết. Cuối giờ tỵ, chàng đã uống đầy một bụng rượu mừng xuân, từ trong Yên kinh đại tửu lâu bước ra. Tuyết đã thưa, nắng xuân phản chiếu màu trắng của lớp băng trên mặt đường làm chàng chói mắt. Tiểu nhị mau mắn dắt ngựa ra để thiếu gia và thiếu phu nhân hồi phủ. Chàng cáo biệt chưởng quầy rồi cùng ái thê lên ngựa. Về đến Hầu tước phủ, hai người thấy một nữ nhân mặt mũi lem luốc, y phục cũ kỹ hơi lạ mắt. Tóc tai nàng rối bù nhưng dung nhan xinh đẹp, có vẻ gì quen thuộc.
Ngọc Yến thảng thốt kêu lên:
- Tướng công! Nữ lang này chính là Sương Mỵ Phương Tử.
Họ nhảy xuống ngựa bước lại gần. Nữ nhân lặng lẽ đứng lên cúi mình thi lễ. Thanh trường kiếm tùy thân đã không còn. Nhìn hình hài tiều tụy của Sương Mỵ, Ngọc Yến xúc động nắm tay nàng hỏi dồn:
- Sao cô nương lại có mặt ở đây và lâm vào tình cảnh này?
Vân Long khẻ trách nương tử:
- Yến muội khoan hãy hỏi han. Sương Mỵ cô nương là khách, chúng ta phải mời vào phủ trước đã.
Ngọc Yến cười khúc khích nói:
- Vậy, kính thỉnh cô nương vào tệ xá! Nói xong, chẳng cần biết Sương Mỵ có đồng ý hay không, nàng kéo khách vào thẳng hậu sảnh. Biết bản chất nữ nhân, dù thuộc chủng tộc nào cũng coi trọng nhan sắc và vẻ đẹp bên ngoài, Ngọc Yến bắt Sương Mỵ phải tắm gội, chải tóc và thay áo mới. Thiếu phu nhân của Đào gia trang có hàng chục bộ y phục chưa bao giờ mặc đến. Nữ lang Đông Đảo không hề phản đối, lặng im tuân theo sự sắp xếp của nữ chủ nhân. Đến cuối giờ ngọ, hai nàng mới xuất hiện. Trong trang phục Trung hoa, Sương Mỵ có vẻ kiều di m hơn.
Vân Long đang ngồi bên bàn ăn chờ đợi, thấy họ vội đứng lên:
- Kính thỉnh cô nương an tọa và dùng bữa với phu thê tại hạ.
Trong bữa ăn, chẳng ai hỏi han gì. Ngọc Yến chăm chút gắp thức ăn bỏ vào chén khách. Sương Mỵ ăn rất từ tốn, nhỏ nhẹ và không từ chối những chung rượu mà chủ nhân đã rót cho.
Ba người ăn xong, cùng ngồi dùng trà. Ngọc Yến biết ý trượng phu muốn mình trò chuyện, nên tươi cười nói với Sương Mỵ:
- Tuổi ta chắc là lớn hơn, ta gọi nàng bằng Sương muội có được không?
Hai hàng lệ trào ra từ đôi mắt đẹp, nàng gục đầu vào vai Ngọc Yến mà thổn thức. Lát sau, Sương Mỵ cố nén cơn xúc động, rời ghế sụp xuống chắp tay lạy theo nghi lễ của người Đông Doanh rồi nói:
- Tiểu nữ xin công tử và phu nhân khai ân nhận kẻ bạc mệnh này làm nô bộc. Nếu không được, tiểu nữ cũng xin lạy tạ rồi bỏ đi ngay.
Ngọc Yến bối rối nhìn Vân Long. Chàng nhận thức được vẻ kiên quyết trong giọng nói, ánh mắt của nữ nhân kỳ lạ này nên gật đầu.
Ngọc Yến bước đến đỡ Sương Mỵ lên và bảo:
- Thôi được, nếu Sương muội đã quyết chí, chúng ta xin nhận lời.
Nhưng trong lòng không nên quá phân biệt chủ bộc, mà coi như chị em thì hay hơn.
Sương Mỵ kính cẩn đứng hầu, không chịu ngồi xuống ghế. Nàng nhỏ nhẹ nói:
- Dù ở Trung Hoa hay Đông Đảo, nô tỳ cũng không được ngồi ngang hàng với chủ nhân.
Ngọc Yến chẳng còn cách nào khác đành phải an tọa rồi bảo:
- Sương muội hãy tuần tự thuật lại tao ngộ của muội và Mộ Đồ, từ sau ngày gặp nhau ở Sơn Đông?
Sương Mỵ cúi đầu nhận mệnh rồi mới kể:
- Hôm ấy, nô tỳ và Dã Mã Mộ Đồ sư huynh lên xuống nhỏ, chèo đến một thuyền buôn quen biết để trở lại Đông Doanh. Không ngờ lúc lên đại thuyền, lại được tin thân phụ của sư huynh là Trung Giang Dã Mã Mộ Đồ đã sát hại phụ thân của nô tỳ là Âu Sĩ Lạc để cướp quyền lãnh chúa. Vì Trung Giang vốn là thuộc hạ của tiên phụ, nên hành vi phản phúc ấy là một điều đại sĩ nhục cho người võ sĩ đạo. Sư huynh vốn tên là Hùng Trạch Dã Mã Mộ Đồ, hổ thẹn với nô tỳ nên đã rút gươm ngắn rạch bụng, tự sát theo đúng truyền thống. Trước khi chết người dặn nô tỳ chẳng nên về đảo Kỷ Âu Tố nữa mà hãy ở lại Trung Hoa, tìm Tiêu công tử để nương tựa.
Nô tỳ đã gom góp tiền bạc và bán cả thanh trường kiếm làm lộ phí tìm đến đây. Quả nhiên sư huynh không nhìn lầm người, nhị vị chẳng hề nhớ đến thù hận cũ còn đối xử tử tế. Cho nên nô tỳ quyết định ở lại xin làm nô bộc.
Vân Long thở dài tiếc cho một bậc anh hào như Hùng Trạch. Chàng hỏi thêm:
- Sao ta không nghe nàng nhắc đến Song Thần?
Sương Mỵ buồn rầu đáp:
- Nhị vị sư phụ vì nóng lòng muốn giúp cho sư huynh rửa hận, nên đã truyền mấy chục năm công lực rồi bỏ lên núi Phú Sĩ mai danh ẩn tích.
Ngọc Yến ngậm ngùi bảo:
- Tiết thanh minh này chúng ta sẽ cùng đi tảo mộ Hùng Trạch.
Sương Mỵ đau đớn thưa rằng:
- Sư huynh đã dặn chủ thuyền dem xác chàng thả xuống vùng biển Đông Đảo.
Từ đó, Sương Mỵ trở thành nữ tỳ tâm phúc trong Hầu phủ. Nàng cực kỳ chăm chỉ và lễ độ. Bốn vị phu nhân đều coi nàng như em gái, chẳng hề có ý khinh khi.
Đêm rằm tháng giêng năm Vĩnh Lạc thứ mười ba, Tố Tâm lâm bồn sinh ra một bé gái xinh đẹp. Ba ngày sau, Phi Hà và Thiên Hương cũng khai hoa nở nhụy, hai công nương nữa lại ra đời. Ngọc Yến vốn quen chăm sóc sản phụ người Miêu nên rất thành thạo. Biết các em buồn rầu vì không sanh được nam tử, nàng an ủi rằng tuổi họ còn trẻ, còn nhiều cơ hội. Hơn nữa, phu thê Tài thần và Vân Long đều vui vẻ, nâng niu ba nữ hài nhi nên các nàng dâu cũng đỡ tủi thân.
Một hôm, Sương Mỵ hỏi mượn văn phòng tứ bảo rồi vào phòng riêng cặm cụi viết vẽ gì đó. Mấy ngày sau, nàng đem một xấp giấy đã khâu thành tập đến dâng cho Ngọc Yến:
- Thưa phu nhân, đây là cuốn xuân đồ mà nữ nhi Đông Doanh nào cũng có. Trong này dạy bí quyết để làm hài lòng trượng phu và sinh được quý tử.
Ngọc Yến mở ra xem, thấy có bảy mươi hai bức họa nam nữ ân ái và những hàng chữ chỉ dẫn cặn kẽ. Dù vẽ bằng giấy trắng mực đen mà vô cùng sinh động. Mặt nàng đỏ hồng vì thẹn thùng. Nhưng thấy ánh mắt và thần sắc của Sương Mỵ trong sáng, tự nhiên, nàng tự nhủ thầm rằng tập tục mỗi nơi mỗi khác. Bản thân Ngọc Yến cũng đang âm thầm lo lắng vì tuổi đã lớn mà chưa thụ thai. Nay được xuân đồ quyết thử xem kết quả thế nào. Nàng kéo Sương Mỵ ngồi xuống cạnh giường với mình rồi hỏi:
- Sương muội đã có ý trung nhân chưa?
- Thưa phu nhân, nô tỳ chưa hề thương ai. Ờ cương vị tiểu thư của một lãnh chúa rất khó kén trượng phu. Ngay cả Hùng Trạch sư huynh cũng không đủ tư cách để cầu hôn.
Ba nàng kia vì mới sinh nở nên ở bên Đào gia trang. Chỉ mình Ngọc Yến kề cận Vân Long trong Hầu phủ. Đêm ấy, nàng thú nhận nỗi ưu tư của mình rồi đưa cho trượng phu xem cuốn xuân đồ. Chàng tấm tắc khen ngợi nét vẽ thần kỳ của Sương Mỵ. Hai người thử áp dụng mấy trang đầu, họ cảm thấy hạnh phúc cùng cực, hơn hẳn lúc bình thường.
Thời gian thấm thoát trôi, rồi Ngọc Yến cũng thụ thai. Vân Long vô cùng mãn ý.
Trong thời gian ấy, ngày nào Vân Long cùng Ngọc Yến cũng sang Đào gia trang chăm sóc, vui đùa với ba bà mẹ trẻ và nữ hài nhi cho đến tận nữa đêm mới lui gót. Khi có cô bé nào ấm đầu, sổ mũi, nàng thức suốt đêm để canh chừng, chia sẽ nhọc nhằn với các em.
Nam Cung Sương thấy con dâu lớn cư xử như vậy rất đẹp lòng. Bà là người tinh tế nên nhận ra thái độ cung kính và thân thiết của nàng đối với Kiếm Ma. Một hôm, không dằn được tính hiếu kỳ, bà gọi Ngọc Yến vào phòng riêng gạn hỏi:
- Yến nhi, ta rất ngạc nhiên khi thấy con coi trọng Công Tôn tiền bối không kém gì ta và lão nhân gia. Chắc phải có nguyên nhân chứ?
Nàng biết mẹ chồng mình là bậc kỳ nữ nên không dám giấu:
- Bẩm A Nương, mạng sống của thiếu gia chính do Công Tôn tiền bối ban cho. Người đã âm thầm truyền cho chàng một nửa tu vi của mình.
Nhờ vậy thiếu gia mới bảo tồn được sinh mạng và thắng được Đông Hải Thiên Tôn.
Nam Cung Sương chẳng ngờ Kiếm Ma lại là đại ân nhân của gia đình mình. Bà xúc động bảo:
- Long nhi có biết nội tình hay không?
Ngọc Yến bối rối thưa:
- Vì Công Tôn tiền bối đã dặn dò nên tức nữ không dám thổ lộ với thiếu gia.
Sắc mặt Nam Cung Sương nghiêm lại, đôi mắt bà thấp thoáng ánh xanh:
- Đạo làm người, oán có thể quên, nhưng ân chẳng thể không báo đáp.
Yến nhi nỡ để Vân Long làm kẻ bất nghĩa hay sao?
Ngọc Yến run sợ nói:
- Tức nữ biết tội, xin A Nương dạy bảo.
Phạm phu nhân thấy con dâu quá sợ hãi, bà dịu giọng bảo:
- Tối nay con phải cho Long nhi biết sự thực. Trong bữa điểm tâm sáng mai, các ngươi dập đầu gọi Công Tôn tiền bối là can gia, suốt đời hầu hạ, phụng dưỡng chu đáo.
Đêm đến, Ngọc Yến lặng lẽ thay áo cho trượng phu rồi quỳ xuống:
- Tướng công! Tiện thiếp lâu nay vẫn giấu kín một việc, xin chàng lượng thứ! Vân Long ngỡ ngàng, biết ngay chuyện này không nhỏ. Chàng đỡ ái thê lên an úy:
- Nương tử bình tâm nói cho ta nghe.
Ngọc Yến thỏ thẻ nỏi:
- Tướng công có biết vì sao mình đả bại Tần Hạo Thiên chăng?
Chàng đăm chiêu giây lát rồi đáp:
- Hôm ấy, ta cảm thấy công lực của mình đột nhiên tăng tiến bội phần.
Trong lòng vẫn thắc mắc không hiểu nguyên do.
Ngọc Yến ngậm ngùi nói:
- Chỉ vì muốn giữ cho chàng được sống sót, Công Tôn tiền bối đã hy sinh truyền tặng bốn mươi năm công lực.
Vân Long sửng sờ, nghe mũi mình nóng lên. Cũng y như Nam Cung Sương, chàng cảm thấy mình là người bất nghĩa, muốn buông lời trách móc ái thê. Nhưng nghĩ lại, chàng dịu dàng bảo:
- Giờ đây ta mới hiểu vì sao, kể từ sau trận ấy, Yến muội cư xử với Công Tôn tiền bối cực kỳ kính cẩn, sớm hôm thăm hỏi, chẳng khác gì phụ mẫu.
Ta phải cảm tạ nàng đã âm thầm thay ta báo ân mới phải.
Chàng âu yếm xiết chặt nương tử vào lòng rồi tư lự hỏi:
- Theo ý nàng, chính ta phải làm gì?
Ngọc Yến thì thầm:
- A Nương đã biết và người dạy chúng ta phải bái Công Tôn tiền bối làm nghĩa phụ.
Chàng gật đầu tán thành ý kiến của mẫu thân.
Sáng hôm sau, hai người sang Đào gia trang thật sớm. Ngọc Yến vào khuê phòng với ba em kể rõ sự tình. Họ vô cùng cảm kích, mau chóng thay áo mới ra ngay.
Mọi người an tọa xong, Phạm Phi Vân trịnh trọng đứng lên hướng về phía Kiếm Ma kính cẩn vái một vái rồi nói:
- Công Tôn tiền bối là bậc đại kỳ nhân trong thiên hạ, Phi Vân muốn cho Long nhi được lạy người làm nghĩa phụ, suốt đời hầu hạ. Xin tiền bối nhận cho.
Ông vừa dứt lời, Vân Long và bốn vị phu nhân sụp xuống lạy đủ chín lạy. Chàng cung kính thưa rằng:
- Nghĩa tử Vân Long và thê nhi xin khấu đầu ra mắt can gia.
Chương trước