Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm

Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 70
5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm - Hồi 45 - Bị khốn nơi Thiên sơn

↓↓
Bích Linh Ma Ảnh thấy Trịnh Kiếm Hồng tươi cười, lão yên trí nói :


- Tốt lắm! Ngươi lấy ra cho ta xem!


Trịnh Kiếm Hồng thầm vận công vào song thủ nói :


- Cái này... không thể lấy ra được...

bạn đang xem “Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ồ! Sao kỳ lạ vậy.


Lão hoài nghi đứng tần ngần một hồi, nói :


- Cứ đưa ra cho ta coi thử.


Trịnh Kiếm Hồng lắc đầu :


- Ngươi không tin thì cứ đến xem, chứ thứ này kỵ không khí và ánh sáng.


Nghe Trịnh Kiếm Hồng nói có lý, lão vận công đề phòng, do dự giây lát lão tiến bước chầm chậm về phía Trịnh Kiếm Hồng. Mỗi bước đi của lão nặng trịch và sợ sệt.


Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu thấy thế, đoán được tâm ý của lão ma, nên quyết ra tay, chớ không thể chờ lâu được nữa.


Bỗng dưng lão ma bước dẫm lên cục đá làm cục đá bể nát, khiến lão giật mình, vì biết mình để lộ thâm ý cho đối phương thấy. Lão cố tránh cục đá nhưng đã trễ rồi, tức thì lão tung người đưa tay chụp qua Trịnh Kiếm Hồng.


Dù lão hành động mau cách mấy cũng không hơn Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu.


Hai người lẹ như luồng chớp, cùng lượt đẩy ra bốn chưởng đánh ngay người Bích Linh Ma Ảnh.


Bùng!... Bùng!...


Chưởng phong cuốn cát bụi, đá bể bay mù mịt. Hai người phải nhắm mắt nhảy lui ra mới tránh khỏi vùng đá cát ấy.


Khi mọi vật đều lắng xuống, Lý Minh Châu nhìn lại thấy năm sáu khối đá to lớn ngăn chặn bít lối ra. Và, lão ma cũng không còn thấy đâu nữa.


- Hồng huynh! Lão ấy chắc bị đá đè rồi.


Trịnh Kiếm Hồng lắc đầu đáp :


- Không chắc. Lão ấy khinh công khá lắm, biết đâu lão đã chạy thoát. Nếu như đá đè lão ít ra cũng có tiếng la rú của lão, lẽ nào lặng thinh như thế này.


Đột nhiên...


Tiếng đá nổ ầm ầm, tiếp theo năm, sáu tảng đá to lớn đổ ập xuống trước mặt hai người, Lý Minh Châu và Trịnh Kiếm Hồng giật mình nhảy lui về sau năm sáu bước.


Trịnh Kiếm Hồng nói :


- Đó em thấy chưa, lão ma đang phá động tìm lối ra.


Lý Minh Châu gật đầu nói :


- Đúng thế! Lão chỉ bị đá ngăn không lối thoát đó thôi. Nhưng...


Trịnh Kiếm Hồng vội hỏi :


- Nhưng thế nào?


- Lão bị kẹt trong ấy sớm muộn gì cũng chết.


Câu nói của nàng làm Trịnh Kiếm Hồng tái mặt.


Nàng thấy thế liền hỏi :


- Sao? Anh không muốn lão ấy bị kẹt trong động à?


Trịnh Kiếm Hồng cười chua chát :


- Lão ấy có bị kẹt chết hay không mình không thể đoán được. Có điều mình bị đá chặn bít làm sao ra đây.


Nàng thất sắc hỏi :


- Sau lưng mình không còn ngõ ngách nào sao?


- Trong động này có bốn cửa ra, giờ lại bị đá bít lối...


- Chúng ta cố sức dẹp đá...


- Em nói nghe dễ quá. Em nên biết muốn dẹp hết đá chắn ngang mấy cửa này ta cũng phải mất một thời gian lâu mới dẹp xong.


- Vậy ở đây chịu chết sao?


- Anh đâu nói thế. Chúng ta cố gắng tìm phương cách xem sao.


Dứt lời, Trịnh Kiếm Hồng nắm tay Lý Minh Châu bước lui ra sau, chợt hụt chân xuống một cái lỗ sâu. Chàng giật mình phóng mình nhảy vọt lên. Nhìn lại thì ra một cái hố sâu không thấy đáy.


Lý Minh Châu thất sắc nói :


- Quái, sao lúc nãy chúng ta không thấy gì cả, bây giờ lại có hố sâu thế này.


Trịnh Kiếm Hồng nhìn tứ phía rồi nói :


- Anh hiểu rồi!


Lý Minh Châu hấp tấp hỏi :


- Anh hiểu gì?


- Cái hố này ăn thông vào một đường hầm mà nhị sư huynh anh lập ra có lẽ đề phòng bất trắc có đường rút lui đó.


- Như vậy, hai vị ấy đoán biết có ngày này à?


Trịnh Kiếm Hồng lắc đầu :


- Không đâu! Theo anh nghĩ thì lúc hai vị ấy hạ sơn trở về phát giác có người vào động phá phách...


- Anh nói sao?


- Cái hộp đá rơi lúc nãy ngoài cửa động là ổ khóa cơ quan bí mật. Nhưng bị kẻ lạ phá hư cho nên chúng ta vừa đụng tới cửa là nó rơi, đã chứng minh được điều ức đoán của n. Vả lại lúc nãy anh có thấy qua mấy dòng chữ ghi trong hộp đá.


- Chữ đó nói gì?


- "Xin đừng vào sâu trong động nguy hiểm". Bích Linh không nghe, nên mới bị phải.


Lý Minh Châu cau mày thắc mắc :


- Nhưng có một điểm em không hiểu.


- Điểm nào?


- Sao miệng hang này không có nắp đậy và lập ra làm gì?


- Rất đơn giản mà em không biết sao? Nguyên là các cơ quan bí mật đã hư, nên nắp hang này bật ra đó. Lại một phần vì hai vị ấy vừa về động thì lại lo trị độc cho anh, đâu kịp thời sửa chữa. Kế đến hai vị sư huynh anh tạ thế...


Lý Minh Châu gật đầu rồi vụt thốt :


- Em hiểu rồi, chỗ chúng ta hợp công lúc nãy là nơi hai vị tiền bối thường luyện võ, và cái hang sâu này lập ra phòng gặp lúc lâm nguy để thoát thân có phải không?


Trịnh Kiếm Hồng cười nói :


- Anh cũng nghĩ như thế.


- Vậy chúng ta mau vào hang thử xem...


Trịnh Kiếm Hồng và Lý Minh Châu quan sát kỹ lại miệng hang rồi thi triển khinh công nhảy xuống hố.


Hố sâu thăm thẳm, hai người xuống không biết qua bao lâu chân mới đụng đất.


Dưới hố tối đen như mực, Trịnh Kiếm Hồng đưa tay lần mò vào vách đá, chỉ thấy vách hang xù xì, nham nhám.


Chàng lùi ra định dùng chưởng xem coi có đường nào ra ngoài không.


Thình lình chân chàng dẫm phải một cục đá bằng nắm tay.


Vù!


Vách đá bỗng nứt ra, chừa một lỗ trống vừa đủ một người xuyên qua và ánh sáng bên ngoài rọi vào lờ mờ.


Lập tức chàng và Lý Minh Châu chui qua rồi dò dẫm đi lần tới.


Càng đi tới, khí lạnh càng xông lên nhiều. Ánh sáng mỗi lúc một tỏ hơn.


Lý Minh Châu đưa tay chỉ về phía trước nói :


- Hồng huynh, anh xem hình như bên ngoài có tuyết.


- Có lẽ đó là cửa hang đó em.


Hai người tiếp tục đi một hồi thì bị một lớp trắng đục bít ngang lối đi.


Trịnh Kiếm Hồng đưa tay đẩy mạnh một chưởng.


Té ra, lớp trắng đục quả đúng là tuyết đông.


Lớp tuyết bị ngọn chưởng Trịnh Kiếm Hồng thổi vẹt để trống một lỗ lớn.


Chàng và Lý Minh Châu xuyên qua lớp tuyết, nhoi đầu ra khỏi hang, thì thấy mình ra đến ngoài và đang ở về phía Bắc chân núi Thiên Sơn cách cửa động phía Nam chừng một trăm dặm.


Lý Minh Châu nói :


- Anh Hồng! Chúng ta có nên trở lại động xem lão ma ấy coi có thoát thân không?


Trịnh Kiếm Hồng đưa tay vuốt lớp tuyết đóng trên đầu, đáp :


- Không cần lắm. Có lẽ giờ này lão ấy đã rời khỏi động rồi.


- Lão đi đường nào mà ra được?


- Em quên phía bên hông lão còn có một cái cửa nữa sao? Lão ấy có thể phá cửa đó mà ra lắm.


- Nếu lão ra được, ta tính làm sao đây?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Một kẻ hợm hĩnh

Một kẻ hợm hĩnh

Anh Gà Trống bay lên đậu trên hàng rào rồi rướn cao đầu lên trời. – Anh đang

24-06-2016
Yêu thương nửa vời

Yêu thương nửa vời

Sao không đủ can đảm để nói ra tình cảm của minh? Biết đâu lần gặp này là lần

24-06-2016
Tên trộm và bà mẹ

Tên trộm và bà mẹ

Có một đứa trẻ từ nhỏ đã thích ăn trộm. Một hôm, nó đi học về, trong cặp có

24-06-2016
Một cuộc trở về

Một cuộc trở về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016

80s toys - Atari. I still have