XtGem Forum catalog
Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm

Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 70
5 sao 5 / 5 ( 110 đánh giá )

Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm - Hồi 39 - Dùng độc bị độc hại

↓↓
Chàng nghĩ hối hận nữa cũng vô ích. Chi bằng vận công thừa kế hạ thủ đối phương là thượng sách.


Chàng chầm chậm bước tới trước mặt lão ma ác ôn.


Thấy thế lão ta cười :


- Khà khà khà...

bạn đang xem “Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiếng cười của lão nghe nhức óc, đinh tai, rợn người.


- Thằng nhỏ chết đến nơi còn định giở trò múa rối gì đó.


Trịnh Kiếm Hồng không trả lời, mắt quắc lên ngời lửa.


- Khà khà khà!... Khà khà khà... Lão tưởng rằng lão nắm phần ưu thế, chủ động, định đem công lực tiêu diệt luôn cả gốc rễ "Đại Thần bảo kinh" mà Văn Nhược Hư đã để lại.


Tiếng cười của lão vừa dứt thì từ xa một bóng dáng yêu kiều bay xẹt đến.


Bóng ma vừa đặt chân xuống đất, tà áo hồng phất ra, một luồng phấn trắng bay xẹt về phía lão ma.


Bích Linh Ma Ảnh giật mình thối lui về một bước nhìn thiếu nữ, hỏi :


- Ngươi là ai?


Thiếu nữ giơ tay ngọc lên, hét :


- Ngươi không nhận được ta nhưng ta nhận ra ngươi.


Bích Linh Ma Ảnh cười nhạt :


- Ta tưởng đâu ai xa lạ, không ngờ lại là người cùng đi với Trịnh Kiếm Hồng vào U Ma cốc.


- Đúng!


- Này, cô bé định đến cứu tình nhân à?


Lý Minh Châu đỏ mặt tiếp nói :


- Rồi ngươi có tức không?


- Khà khà... Ngươi dù có ba đầu sáu tay cũng vô phương cứu nó.


- Vì sao?


- Nó trúng "Vô Tâm kỳ độc" của ta.


Lý Minh Châu ngửa mặt lên trời cười :


- Há há há...


Bích Linh Ma Ảnh ngạc nhiên hỏi :


- Thứ độc này từ cổ chí kim không có thuốc nào giải nổi, ngươi cười là cười cái gì?


- Cười ngươi là thằng ngốc.


Lão ma bị mắng, tức giận quát :


- Con ranh con, ngươi chết về tay lão.


- Hứ! "Vô Tâm thảo" đối với ai thì sợ chớ với cô nương thì chả ăn thua gì.


- Ngươi nói sao?


Vừa hỏi? Bích Linh Ma Ảnh đưa mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng, thấy chàng ta như người vô hại, lão đâm ra nghi ngờ, quay lại hỏi Lý Minh Châu :


- Có lẽ độc chậm phát đó thôi. Mà nếu quả Trịnh Kiếm Hồng không hề gì thì cũng chạy không thoát tay ta.


- Hứ! Cô nương có đây ngươi chớ vọng tưởng.


- Đồ lõi con chớ lão mép.


Lý Minh Châu nghiêm nghị nói :


- Này lão ma, ngươi tự hào là có chất độc phi thường hại người. Vậy mà tự mình lại bị trúng độc không hay.


- Hả?


Đối phương biết cô gái này không phải là tay vừa, vội vã hỏi :


- Độc, độc gì?


Lý Minh Châu lạnh lùng đáp :


- Không cần biết. Chỉ biết vô phương giải.


- Đừng nói láo!


Lão hét lớn và không còn lo chú ý đến Trịnh Kiếm Hồng nữa mà lo quay về phía Lý Minh Châu.


- Thiên hạ không thuốc giả, lẽ nào ngươi lại không.


Lý Minh Châu nói :


- Độc này chế ra chỉ để trị ngươi, nên cô nương không có thuốc giải, đừng hy vọng hão mà chết không hay đó.


Bích Linh Ma Ảnh lấy làm lạ hỏi :


- Ngươi đem nó ra dùng, ngươi không bị nhiễm sao?


- Há há... Cô nương từ bé tới nay, ngày nào cũng lo chuyên chế thứ độc này dần dần đã quen độc tính của nó rồi thì sợ cái gì.


- Nói thế, từ lúc bé tới nay âm thầm chuẩn bị lo đối phó với ta?


- Chớ sao!


- Lão với ngươi có thù oán chi?


- Cô nương không thù, không oán chi với ngươi cả.


- Thì tại sao lo đối phó với ta?


- Đó chẳng qua là phòng thân thôi.


- Vậy tên ngươi là gì?


- Muốn biết à?


- Phải.


- Tên họ ta la Lý Minh Châu.


- Thật à?


- Ta nói láo ngươi làm gì?


- Ngoại hiệu của ngươi?


- Độc Tình Tiên Tử!


Lão giật mình lui về một bước, hỏi :


- Cao danh sư phụ ngươi là ai?


- Ngươi không nên biết.


- Nhưng ta muốn ngươi nói.


- Ta không nói thì sao?


Lão già cả giận, hai mắt ngời lửa, chú mục vào sắc áo hồng Lý Minh Châu.


- Ngươi không nói ta cũng đoán được.


- Đâu nói thử coi.


- Có phải môn đồ của Phong Lưu giáo chủ không?


- Đúng rồi! Ngươi muốn gì hả?


- Phong Lưu giáo bị liệt vào tà môn, nay muốn sanh sự với ta à? Ngươi và sư phụ ngươi không sợ ác lai ác báo sao?


- Hứ! Ai ác lai ác báo. Câu này để nói với ngươi thì đúng hơn.


- Rồi bọn Phong Lưu giáo chúng bây coi ta trả thù.


- Hứ! Đừng tưởng bở. Giáo chủ của ta đã sắp đặt kế hoạch, chuẩn bị chờ ngươi vác xác đến là đem chôn ngươi ngay.


- Ngươi nói thật.


- Dọa ngươi chút thôi. Thật ra Giáo chủ ta giải tán môn hạ hết rồi.


- Còn bà ta?


- Bà ấy không nhúng tay vào máu, nên tự một mình đi ẩn tích.


Trịnh Kiếm Hồng nghe ra lấy làm lạ, định cất tiếng hỏi Lý Minh Châu, chưa kịp hỏi thì Bích Linh Ma Ảnh thốt lời :


- Người vừa nói độc, ta trúng độc thật à?


- Cô nương chưa từng nói láo.


- Nhưng sao ta chưa thấy có hiện tượng gì lạ.


- Chừng ngươi biết là đời sắp tàn rồi đó.


Đột nhiên trong người lão đâm ra nóng nóng và ngứa ngáy một cách kỳ lạ.


Lão tuy chưa biết sự lợi hại của "Tinh Tơ Trùng". Nhưng với kinh nghiệm dùng độc lão hiểu đây là triệu chứng của độc bộc phát.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Thiên Thần của mẹ

Thiên Thần của mẹ

"Cái thai chưa được 3 tháng, cháu nên quyết định giữ lại đứa bé hoặc bỏ

23-06-2016
Ký ức gió và Vì sao xa

Ký ức gió và Vì sao xa

Giữa biển người xuôi ngược mênh mông, họ có trở về và lại tìm thấy nhau? Mong manh

29-06-2016
Tí bụi

Tí bụi

Hồi mới đến ở, nhà tôi cứ tì tì mất dép. Đôi xăng- đan con mới xỏ chân ngày

29-06-2016
Tiếng đàn núi

Tiếng đàn núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") "Bấy lâu nay ai

24-06-2016
Một tiếng "em"

Một tiếng "em"

Trăm ngàn tình yêu đều sun cả lại, cụt cả hứng. *** Chồng thức suốt đêm chăm sóc

26-06-2016
Sao có thể khổ?

Sao có thể khổ?

Vì sao người lương thiện cả đời gặp nỗi buồn và trắc trở? *** Tôi đã tìm một

26-06-2016