- Kiếm Hồng! Ta đến giết mày đây.
bạn đang xem “Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trịnh Kiếm Hồng run bắn người, thần sắc như bay bổng lên chín từng mây.
Tiếng nói lạnh lùng của Bích Linh Ma Ảnh chẳng khác kim đâm vào tim phổi chàng.
- Sao? Bích Linh lão tăng đã đuổi y đi rồi mà! Hay là...
Bằng! Bằng!
Song chưởng đối phương thình lình ép tới, cắt đứt dòng suy nghi của Trịnh Kiếm Hồng.
Nhanh như chớp, hai tay chàng vung mạnh một cái, chận được hai luồng kình lực của đối phương, gây tiếng nổ kinh thiên động địa.
Bích Linh Ma Ảnh như cơn gió lốc, nhún mình bay xẹt về phía Trịnh Kiếm Hồng.
- Ranh con, mau xuống nạp mạng cho ông.
Trịnh Kiếm Hồng bị đe dọa dữ dội, cơ nguy khó thoát, song Linh Quang cung đã xuất hiên.
Làm sao chàng thoát chết tay lão ma? Nếu quay ra chống cự với Bích Linh Ma Ảnh thì bỏ mất cơ hội tham kiến Linh Quang.
Nguy cấp!
Nan giải!
Lòng Trịnh Kiếm Hồng rối như tơ vò.
Đột nhiên, ánh hào quang tỏa ra màu xanh biếc, như có ma lực thu hút Trịnh Kiếm Hồng. Chàng mê say, ngồi nhìn vào bức thánh tượng, không còn màng chú ý đến cảnh vật bên ngoài.
Phút chốc, chàng như quên hết mọi sự de dọa chết chóc mà kẻ thù đang đứng rình rập.
Trên vách đá, đức Đạt Ma Sư thánh tượng hình như lay động dần dần biến mất, để lại trước mặt Trịnh Kiếm Hồng một cánh đồng đầy hoa thơm cỏ lạ, có một bà lão già lom khom chống gậy bước chân chậm chạp trên đường mòn quanh co, khúc khuỷu.
Giây lát sau, mụ già đứng lại đưa mắt nhìn ngơ ngác, miệng nói bật thành tiếng khàn khàn giống hệt như tiếng nói Bích Linh Ma Ảnh, khiến Trịnh Kiếm Hồng sửng sốt, tâm can chấn động hai mắt chàng còn mở to ra, chăm chú nghe :
- Thần Long Kỳ Hiệp muốn để Phụng Hoàng kiếm khách Hứa Vô Trần thừa kế chức "Võ lâm Tôn chủ". Ta chỉ có một kế mọn, bức bách được Đỗ Thiên Uy, tống khứ được con bé, mất ngôi chúa tể. Kha kha... Để bọn võ lâm khỏi phát giác bí mật này, ta còn chờ gì không ra tay hạ sát nó cho rồi...
Đang lúc mụ già nói thì từ xa, một thiếu phụ trẻ đẹp, lưng mang trường kiếm tiến về phía mụ ta.
Trịnh Kiếm Hồng hốt hoảng la lên :
- Mẹ ơi! Mẹ...
Chàng tưởng chừng mình đang đứng trước mặt người mẹ xấu số.
- Con đây nè mẹ! Mẹ! Mẹ!...
Tiếng chàng lạc vào cõi mênh mông huyền ảo mà thiếu phụ kia nào có nghe thấy.
Mụ già mắt hướng về phía thiếu phụ, miệng lại lẩm bẩm :
- Đúng là con bé đến rồi. Giết nó không khó nhưng ngại Thần Long Kỳ Hiệp xuất hiện làm âm mưu mình hỏng cả. Chi bằng... chi bằng...
Mụ ngừng nói, đưa tay vào giỏ sửa lại những cánh hoa cho ngay ngắn, ngăn nắp.
Vừa lúc thiếu phụ đi tới, mụ già đưa tay chận :
- Ồ! Tưởng ai lại là nữ hiệp.
Thiếu phu kinh ngạc, vội rút kiếm ra nhưng thấy là mụ già, liền cười nói :
- Việc gì thế?
- Nữ hiệp có mua hoa không?
- Cảm ơn! Tôi không mua đâu.
- Xin nữ hiệp mua giùm cho già một bó. Sáng giờ chưa bán được đồng nào.
- Tôi không mua hoa, nhưng tôi có thể tặng bà một số tiền.
- Cho tiền à?
- Vâng! Tôi tặng bà một lạng bạc để bà chi dùng.
Mụ già ngần ngại :
- Làm vậy.. làm vậy kỳ quá.
- Có gì mà kỳ. Bà cứ lấy đi.
Dứt lời thiếu phụ để một lạng bạc vào bị cho mụ, rồi phóng chạy đi.
Mụ già hớt hải kêu :
- Nữ hiệp! Nữ hiệp chờ... chờ tôi một chút.
Thiếu phụ nghe gọi, dừng bước quay nhìn mụ già.
- Bà cần gì thêm không?
- Không! Không! Già muốn nữ hiệp cho biết quý danh...
- Việc này có đáng gì mà bà hỏi.
- Nữ hiệp đừng nói thế khiến già này...
Mụ đưa tay vào giỏ lấy ra một bó hoa dâng lên trước mặt thiếu phụ.
- Nữ hiệp không cho biết quý danh thì thôi vậy. Bây giờ già xin tặng nữ hiệp bó hoa này gọi là đáp lễ.
- Khỏi! Bà để bán cho người khác.
Thiếu phụ mỉm cười rồi quay ra rảo bước.
Chương trước | Chương sau