Chàng nghe đề cập đến Đỗ Thu Linh trong lòng lại đâm bối rối lạ lùng.
Lý Minh Châu nói có lý. Vì một mình chàng chưa chắc yên thân, đằng này còn Đỗ Thu Linh thì dù có cứng đầu cách mấy cũng khó bảo vệ nàng cho toàn vẹn được.
Lý Minh Châu biết lời nói mình có hiệu lực liền tiếp :
- Hồng huynh! Em có thể vào thương lượng với anh được không?
bạn đang xem “Bích Linh Ma Ảnh - Châu Dụ Tâm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Phong Lưu giáo chủ bảo phải không?
- Vâng! Người đã cho phép.
- Được! Vào đi!
Tiếp đó, hai tiếng "tắc tắc" khua động, cửa phòng thoạt mở ra.
Lý Minh Châu phóng mình chạy vào thật nhanh.
Cánh cửa khép lại kín mít.
Nàng tiến về phía Trịnh Kiếm Hồng mà nước mắt phủ đầy trên má.
Trịnh Kiếm Hồng kéo ghế cho nàng ngồi xuống hỏi :
- Em Châu! Giáo chủ đã nói gì?
Lý Minh Châu ngẩng đầu lên nhìn chàng, chua xót nói :
- Bà ta... bà ta bảo anh đồng ý nói Bảo kinh cho bà ta nghe, bà ta sẽ cho anh một cơ hội...
- Cơ hội gì?
Lý Minh Châu lấy khăn lau nước mắt, ấp úng đáp :
- Ý bà ta là...
- Là thế nào?
- Để anh được quyền lấy em làm vợ.
- Hừ! Đó là cơ hội tốt à?
Nói xong chàng buông tiếng cười mai mỉa. Một tiếng cười của chàng, Lý Minh Châu nghe tựa hồ như những mũi kim đâm vào tim.
Nàng chua xót nói :
- Em biết anh không ưa gì em nên anh không chịu điều kiện của Giáo chủ.
- Không phải thế đâu...!
- Thế tại sao anh nỡ cười khinh bỉ trước mặt em?
- Em đã hiểu lầm anh rồi.
- Lầm à?
- Phải! Anh cười là cười vào mặt Giáo chủ kia. Bà ấy tự cho mình là thanh cao mà lại đi dùng thủ đoạn đê tiện như thế này, em không nhìn thấy sao? Còn riêng phần em, anh nào có trách. Chính em cũng đã hiểu, từ ngày gần gũi với em , em rõ tình cảm của anh đối với em như thế nào rồi chứ.
- Như vậy, sao anh không chịu nhận điều kiện của Giáo chủ?
- Việc này...
- Anh đừng do dự nữa. Anh chỉ cần trả lời một tiếng là đủ.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn qua Đỗ Thu Linh rồi quay lại nói với Lý Minh Châu :
- Em Châu! Giữa anh và Đỗ Thu Linh đã có hôn ước với nhau. Anh làm sao cưới thêm một người nữa cho được.
- Nhưng tôi chỉ cần biết hiện tại anh có yêu tôi hay không?
- À...
Chàng thật hết sức khó nghĩ. Vì cả hai nàng người nào cũng là trang quốc sắc, thiên hương, không thể nói thương bên nào, bỏ bên nào được. Giá hai người nhập chung lại làm một thì hay cho chàng biết mấy. Chàng đâu có khó xử trí như vầy.
Lý Minh Châu thấy chàng bối rối, biết chàng cũng yêu mình lắm. Nhưng vì chàng đứng trước hai ngã đường, đường nào cũng đầy hoa thơm của lạ quyến rũ.
Chàng không biết phải chọn sao cho vẹn, đừng để mất lòng bên này mà được lòng bên kia và ngược lại.
Nàng mỉm cười rồi giữ lại vẻ bình thản nói :
- Thôi, tôi hiểu rồi!
- Em hiểu gì?
- Anh đừng quá rối trí. Việc này là tại nơi Giáo chủ. Anh không ghét tôi là tôi mừng rồi. Vậy anh lo chuẩn bị mai anh và Đỗ Thu Linh lên đường.
- Mai đi à?
Trịnh Kiếm Hồng ngạc nhiên về quyết định đột ngột của Lý Minh Châu. Tại sao mai này chàng và Đỗ Thu Linh đi dễ dàng thế?
Lý Minh Châu nói :
- Vâng, mai anh và nàng đi.
- Nhưng anh và Đỗ Thu Linh chưa được giải độc.
Lý Minh Châu cười bí mật.
- Anh khỏi phải lo điều đó. Tôi đã có cách.
Trịnh Kiếm Hồng nhớ lại cái bình giải độc mà nàng đã trao cho chàng không có thuốc, tưởng nàng đã giấu thuốc lại, chờ đến ngày hôm nay mới đưa ra.
- Em còn giữ thuốc giải độc sao?
- Chuyện này anh không cần biết. Chỉ nhớ một điều, khi thấy cửa phòng mở, mau dẫn nàng đi, dù gặp ai cũng mặc, đừng dừng lại hỏi gì cả.
- Có phải em tự thả anh và Đỗ Thu Linh không? Anh không muốn em mạo hiểm làm thế.
- Anh khỏi phải lo cho tôi. Đây không phải là ý tôi đâu.
- Vậy tại sao?
- Anh đừng hỏi lôi thôi. Mai rồi anh sẽ hiểu.
- Cám ơn em nhiều lắm.
- Anh đừng nói vậy. Thôi để em ra ngoài một chút rồi sẽ trở lại.
Dứt lời nàng đứng dậy, mở cửa đi ra.
Chàng nhìn theo bóng dáng tha thướt của nàng trong lòng cảm thấy quyến luyến vô hồi. Song nghĩ đến việc phải đi đến Đạt Ma nham, lòng chàng như gặp phải lửa, đứng ngồi không yên.
Giây lát sau, ba tỳ nữ đem thức ăn đến rồi quày quả đi ra.
Thức ăn hôm nay có khác hơn mọi bữa, hương vị bốc thơm phưng phức, khiến người không đói cũng phải muốn ăn.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn vào mâm cơm nghe trong bụng cào cấu đói lạ lùng.
Chàng vừa vào bàn ngồi ăn thì Lý Minh Châu mở cửa bước ào.
Nàng mặc chiếc áo lụa màu hồng thật mỏng và trang sức vô cùng lộng lẫy, khiến Trịnh Kiếm Hồng nhìn mê mẫn tâm thần.
Nàng mỉm cười hỏi :
- Bộ em lạ lắm sao anh nhìn dữ vậy?
- Lạ lắm!
- Lạ chỗ nào?
- Em đẹp hơn mọi hôm.
- Lý Minh Châu nghe người yêu nói thế, nàng như mở cờ trong bụng.
- Anh bày đặt tán tỉnh rồi.
- Đâu có, anh nói thật mà.
Nàng nguýt xéo chàng một cái, cười khúc khích :
- Thôi ăn đi anh.
- Em ăn luôn với anh nhé.
- Vâng!
Hai người ngồi vào bàn ăn tỉnh bơ.
Nàng gắp món này bỏ vào chén, lại gắp món kia ép chàng như thể người vợ hiền săn sóc chồng.
Qua một hồi, Trịnh Kiếm Hồng đã uống hết mười mấy chung rượu.
Theo như người rượu mạnh, uống mười mấy chung đâu thấm vào đâu. Đàng này Trịnh Kiếm Hồng mới uống vào nhiêu đó, mặt đã đỏ ké, ngà ngà rồi.
Lý Minh Châu rót thêm một chung nữa nói :
- Anh uống thêm chung này nữa đi.
Trịnh Kiếm Hồng khoát tay nói :
- Thôi em, anh muốn say rồi.
- Không đâu! Anh uống hết chung này đi. Không em giận cho coi.
Tiếng nàng êm như ru, rót vào tay chàng, làm chàng không sao từ chối được, đưa tay đón lấy chung rượu, ực một cái hết sạch.
Lý Minh Châu gắp bỏ vào chén chàng miếng thịt chiên, ép :
- Ăn đi anh!
Chương trước | Chương sau