Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Đúng vậy. Bây giờ có thể biết hắn đem vật ấy vào động, cô nương hãy nghĩ xem, đó là vật gì? Hoàng Ức Như lắc đầu:
- Thật là khó đoán.
- Xin để tại hạ liều gan giả thiết, vật mà hắn đem vào động chính là lương thực, cô nương, như vậy có đủ để chứng minh trong động phải có người ở. . .
bạn đang xem “Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Người ư?
- Đúng vậy, tại hạ xin hỏi, có ai hằng ngày đưa thức ăn cho Lệnh Hồ Kỳ không?
- Cố nhiên là có.
- Ai là người hàng ngày đưa thức ăn đến cho Lệnh Hồ Kỳ.
- Đó là các đệ tử bản giáo.
- Thế nhưng người đưa thức ăn vào động kia lại là một vị có chức vị tuần sát của đường chủ, tất nhiên chức vị ấy cao hơn các đệ tử tầm thường khác. Hoàng Ức Như chấn động:
- Môn đại hiệp có ý nói là. . .
- Người ở trong động nếu là người ngoài quý giáo tất phải là một quý khách, còn nếu là người trong quý giáo tất phải có thân phận cao hơn chức tuần sát! Hoàng Ức Như gật đầu:
- Cao kiến của Môn đại hiệp đáng bái phục. Môn đại hiệp dự định. . .
- Cô nương, vô luận nó thế nào, tại hạ đã phát hiện ra điều này là không thể bỏ qua, tại hạ dự định đợi cơ hội đến đó xem xét. . . Hoàng Ức Như lắc đầu:
- Chỉ sợ Môn đại hiệp khó có cơ hội.
- Cô nương, cơ hội có hay không là do mình tạo ra.
- Nhưng lúc nào cũng có người giám thị Môn đại hiệp.
- Tại hạ không hề thấy có ai giám thị tại hạ.
- Người giám thị các hạ đang ở trước mặt các hạ đấy. Môn Nhân Kiệt chau mày:
- Thế thì thật là phiền. . .
- Chỉ cần tìm được nhị lão, thiếu chủ hoặc Sương tỷ, ta không ngại phạm giáo quy, nhưng nếu trong động không phải là các người ấy thì. . . Môn Nhân Kiệt cắt lời nàng:
- Thì cô nương không muốn mạo hiểm?
- Môn đại hiệp, ta không nói dối, chính là như thế. Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Sự thực tại hạ cũng không dám quyết đoán người trong động là ai?
- Chính vì vậy mà ta không dám mạo hiểm. . .
- Tiếc thay tại hạ đang giả dạng một tên điên cuồng mất hết công lực, nếu không. . . cô nương, người giám thị cô nương đã tới rồi đó! Tinh thần Hoàng Ức Như chấn động, biến sắc hốt hoảng định chuyển thân, chỉ nghe Môn Nhân Kiệt cười ha hả:
- Cô nương. . . cô nương. . . ta muốn cưỡi gió bay lên. . . Vừa nói y vừa quạt mạnh hai tay như muốn bay thật. Hoàng Ức Như hiểu ý vội níu lấy y:
- Văn Nhân đại hiệp, dưới chân là vực sâu vạn trượng, rơi xuống đó không phải là chuyện đùa đâu. . . Môn Nhân Kiệt giả vờ điên loạn cười ha hả:
- Cô nương buông ra cho ta bay. . . Y chuyển thân nắm lấy tay Hoàng Ức Như nhỏ giọng nói:
- Cô nương, xin tha tội đường đột lần nữa. Y giơ tay định ôm lấy thân thể mềm mại của nàng. Mặt Hoàng Ức Như đỏ gay nhưng không né tránh. Vừa lúc, một âm thanh lạnh lẽo vọng tới:
- Nơi đây không phải nơi ấm áp, đừng có mà đùa giỡn với nhau. Môn Nhân Kiệt vội thu tay, đưa mắt nhìn tới thấy Tôn Bất Tiếu sắc diện âm hiểm lạnh như băng đứng ở ngay con đường lên đỉnh núi, hai mắt hắn đầy lửa đố kỵ không chớp nhìn y. Hoàng Ức Như đỏ mặt cúi đầu lui lại một bên thi lễ:
- Thuộc hạ xin bái kiến Hắc thị vệ. Tôn Bất Tiếu hừ một tiếng lạnh:
- Ức Như, sao cô nương dễ dãi với y thế? Hoàng Ức Như ấp úng:
- Bẩm Hắc thị vệ. . . chỉ vì. . . có lời dặn. . . của Giáo chủ. . . Tôn Bất Tiếu cười gằn:
- Ngươi nên nhớ ngươi không phải là vị hôn thê của nhị gia đó nhé! Hoàng Ức Như đỏ mặt cúi đầu. Môn Nhân Kiệt cố ý kinh ngạc:
- Ủa! Ai là vị hôn thê của ai? Tôn Bất Tiếu lạnh băng chỉ Hoàng Ức Như:
- Con bé đó là vị hôn thê của ta.
- Thật thế ư? Tôn Bất Tiếu cười gằn:
- Ngươi có thể hỏi nàng thì biết. Môn Nhân Kiệt không hỏi mà lại đùa cợt:
- Hay quá. Bất Tiếu xấu xí mà cũng sắp có vợ, hai người đừng quên mời nhị gia uống rượu nhé. Đột nhiên y ngưng cười, lắc đầu:
- Không được, nàng không thể lấy ngươi được đâu. Tôn Bất Tiếu hỏi lại:
- Vì sao nàng không thể lấy ta? Môn Nhân Kiệt đáp:
- Các cô nương đều thích lấy chồng phong lưu tuấn mỹ, như ta đây mới xứng đáng lấy nàng, còn ngươi tuổi đã cao, mặt mũi thì. . . Y dừng bặt không nói. Tôn Bất Tiếu cười gằn:
- Mặt mũi thì sao? Nói mau! Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Ta quên mất định nói gì rồi nhưng tóm lại nhìn mặt ngươi xấu xí dễ sợ lắm. . .
- Ngươi cũng sợ ta chứ?
- Sao lại không sợ? Một cô nương đẹp như thế này mà phải sống cả đời với ngươi e rằng quá uổng phí đáng tiếc. . . Tôn Bất Tiếu đanh mặt:
- Nói vậy là ngươi muốn lấy nàng ta?
- Đương nhiên, chỉ có ta mới xứng đáng với nàng. . .
- Được rồi, chỉ cần ngươi thích nàng thì ta xin nhường.
- Thật chứ?
- Ta đâu lừa dối ngươi làm gì? Môn Nhân Kiệt vỗ tay:
- Hay lắm, Bất Tiếu, kể ra ngươi cũng tốt đấy. . . Chuyển sang nhìn Hoàng Ức Như, y tiếp:
- Cô nương nghe rõ chứ? Như vậy là cô nương khỏi sợ nữa. Tôn Bất Tiếu long đôi mắt gian hiểm:
- Văn Nhân Mỹ, ta chỉ đồng ý nhường nàng cho ngươi với một điều kiện, dưới vực sâu kia có một cánh hoa rất đẹp, ngươi hãy hái lên đây tặng nàng! Hoàng Ức Như hoảng hốt:
- Hắc thị, dưới ấy nguy hiểm lắm. . . Tôn Bất Tiếu cười gằn:
- Ngươi hãy hái đóa hoa ấy tặng nàng làm vật đính ước, ngươi không dám ư? Môn Nhân Kiệt ngơ ngẩn:
- Nàng quả thật thích đóa hoa ấy hay sao?
- Nàng thích lắm, không tin ngươi cứ hỏi nàng thì biết. Môn Nhân Kiệt đưa mắt nhìn Hoàng Ức Như:
- Cô nương, có thật cô nương thích đóa hoa ấy không? Hoàng Ức Như chưa kịp đáp Tôn Bất Tiếu đã gằn giọng đe dọa:
- Ức Như, mau trả lời! Hoàng Ức Như gật đầu nhè nhẹ. Tôn Bất Tiếu đắc ý:
- Ngươi thấy chưa? Nàng gật đầu rồi đó! Môn Nhân Kiệt cũng gật đầu:
- Nếu cô nương thích thật, ta có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng vui lòng. Dứt lời, y chuyển thân bước tới miệng vực sâu. Hoàng Ức Như hoảng hốt nhìn theo y nhưng đã có tiếng gằn giọng lạnh lùng của Tôn Bất Tiếu, cô nương ấy hoảng kinh, vội cúi đầu tránh ánh mắt sắc như đao của họ Tôn. Bấy giờ Môn Nhân Kiệt chỉ còn cách miệng vực độ ba thước nữa thôi, đột nhiên y dừng lại xoay thân lắc đầu:
- Không được. . . không được. . . ta không nên hái hoa. . . Tôn Bất Tiếu giật mình:
- Sao vậy?
-Vì chỉ cần cúi thân xuống là đã có thể ngã lộn xuống vực rồi. Vực này sâu thăm thẳm sẩy chân rơi xuống e rằng tan xương nát thịt. . . Tôn Bất Tiếu biến sắc:
- Chỉ hái một cành hoa nhỏ mà ngươi còn không dám sao bảo là rất yêu thích cô nương ấy được?
- Ai bảo ta không dám? Ta chỉ sợ. . .
- Đường đường là Cầm Kiếm Thư Sinh đệ nhất cao nhân mà cũng biết đến chữ sợ nữa à? Môn Nhân Kiệt ưỡn ngực:
- Ai nói ta sợ, ta hoàn toàn không biết sợ là gì, Văn Nhân Mỹ ta khi xưa đối diện với thiên hạ võ lâm còn không sợ huống hồ cái chuyện hái hoa vặt này?
- Vậy thì hãy hái cánh hoa ấy mau. Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Ta sẽ hái, Bất Tiếu, ngươi có thích nàng ấy không? Tôn Bất Tiếu lắc đầu:
- Ta không thích nàng. . .
Môn Nhân Kiệt lại xoay người bước tiến về phía vực sâu. Một bước, hai bước. . . y hết sức cẩn thận từ từ di chuyển đến gần bờ mép vực. Bước thứ ba vừa đặt xuống trúng ngay một lớp tuyết mỏng nằm dô ra miệng vực núi, người nặng, tuyết mỏng, bước chân ấy y đạp vào khoảng không.
Hai ánh mắt Tôn Bất Tiếu long lên trong lúc Môn Nhân Kiệt rú dài một tiếng thân hình đảo lộn rơi luôn xuống vực núi, tiếng hốt hoảng kéo dài rơi xuống vực sâu, chỉ trong thoáng chốc cảnh vật lại tịch nhiên im lặng. Hoàng Ức Như trắng bệch mặt đứng bất động. Quay lại nhìn Tôn Bất Tiếu, hắn cũng ngẩn người đứng tại chỗ, một lúc hắn mới định thần được, hắn gật gù:
- Không ngờ đúng là y, không ngờ lần này đúng là y. . . Hoàng Ức Như lạnh lẽo hỏi:
- Hắc thị nói y là ai vậy?
- Văn Nhân Mỹ.
- Văn Nhân Mỹ nào? Tôn Bất Tiếu gật đầu:
- Đúng rồi, y là Văn Nhân Mỹ thật rồi.
- Thuộc hạ ngu muội xin Hắc thị vệ nói rõ.
- Trong mười chín ngọn núi Điểm Thương sơn, Trung Hòa phong là ngọn cao nhất, vực núi sâu ngàn vạn trượng ngã xuống đó dù là thần tiên cũng tan thây, điều đó bất cứ ai cũng biết, công lực Môn Nhân Kiệt và Trác Không Quần thâm hậu đến đâu cả hai vẫn là người tỉnh táo, không thể nào vì giả điên cuồng mà mạo hiểm cam chịu rơi thân xuống vực sâu, chỉ có tên điên thực sự là Văn Nhân Mỹ. . . Hoàng Ức Như ngắt lời:
- Thuộc hạ hiểu rõ rồi, thế nhưng bây giờ Hắc thị sẽ bẩm báo với Giáo chủ ra sao?
- Cố nhiên ta cũng có ý giết chết y nhưng ta mượn cơ hội này để thử xem y có phải là Môn Nhân Kiệt hoặc Trác Không Quần cải trang hay không, không ngờ y lại là thật. . . Hắn lắc đầu im bặt. Hoàng Ức Như nói tiếp:
- Y là do Bạch thị vệ bắt về, e rằng Bạch thị vệ không để yên. . .
- Cái đó ta không sợ, chỉ cần ngươi giữ kín đừng nói. . .
- Hắc thị cho rằng thuộc hạ muốn nói lắm sao?
- Ngươi cũng có một phần trách nhiệm, huống gì chẳng bao lâu nữa ta với ngươi sẽ thành phu phụ. Tốt hơn hết là không nên nói ra. Thôi chúng ta về đi. Hắn đưa tay định chụp lấy lấy tay Hoàng Ức Như, nàng mau lẹ né tránh:
- Hắc thị vệ, thuộc hạ có một điều thắc mắc trong lòng đã lâu. . .
- Điều thắc mắc gì?
Chương trước | Chương sau