Pair of Vintage Old School Fru
Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng

Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 114 đánh giá )

Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng - Hồi 42 - Bí kíp của lão nhân vô danh

↓↓
Hoàng Ức Như chớp mắt:


- Có chuyện ấy sao?


- Tại hạ ở trước mắt cô nương đủ để làm bằng chứng.


- Các hạ tự nhận là thư sinh điên.

bạn đang xem “Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Chẳng lẽ cô nương nhận là không phải? Hoàng Ức Như lắc đầu:


- Ta vẫn không dám tin hẳn.


- Theo cô nương sở học của Văn Nhân như thế nào?


- Theo ta biết, không có gì văn Nhân đại hiệp không biết, không gì y không tinh luyện nhưng sở học y cao nhất vẫn là đàn và kiếm. . .


- Đúng vậy, cô nương biết rất rõ nhưng vì thân tại hạ bị bạo bệnh đã lâu, công lực bị mất gần hết khó mà thi triển kiếm pháp, xin cho mượn đàn cầm của cô nương để dạo một khúc. . . Hoàng Ức Như vội lắc đầu:


- Bất tất. . .


- Chẳng lẽ cô nương không cho tại hạ cơ hội chứng minh. . .


- Lỡ ra không phải, ta chỉ sợ. . . Đột nhiên nàng bỗng im bặt. Môn Nhân Kiệt nói:


- Cô nương, Văn Nhân bị bạo bệnh nhiều năm, y thuật đều vô hiệu, đâu thể giả điên được, vả chăng việc gì lại giả cho khổ thân?


- Nói như thế, các hạ thực là Văn Nhân đại hiệp ư?


- Bản vốn không phải giả!


- Thế người kia là ai?


- Nếu quả tại hạ không nhìn sai, hắn là Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần! Hoàng Ức Như kinh dị:


- Là hắn ư! Hắn cải trang thành Văn Nhân đại hiệp đến Mai Cốc là có ý gì. . .


- Quý Giáo chủ đã lột mặt nạ dã tâm và làm hỏng âm mưu của hắn, hẳn há không thù hận? Hoàng Ức Như biến sắc:


- Vậy là hắn tìm đến báo thù?


- Chứ chẳng lẽ đến để thưởng ngoạn cảnh đẹp núi Điểm Thương? Hoàng Ức Như gấp gáp:


- Vậy ta phải báo cho Giáo chủ biết. Dứt lời nàng vội bước ra cửa. Môn Nhân Kiệt ngăn lại:


- Cô nương, Giáo chủ là bậc anh thư tuyệt đại chứ đâu phải kẻ hồ đồ?


- Có ý nghĩa là Giáo chủ cũng đã biết. . .


- Tại hạ tin như thế. Hoàng Ức Như im lặng, một lúc lâu nàng mới ngẩng lên:


- Văn Nhân đại hiệp, đáng lý ra các hạ không nên đến Mai Cốc.


- Cô nương, đâu phải là tự ý tại hạ đến đây? Hoàng Ức Như lắc đầu than:


- Văn Nhân đại hiệp, Mai Cốc tuy chưa phải là nơi tường đồng vách sắt long đàm hổ tuyệt nhưng với tình trạng của Văn Nhân đại hiệp bây giờ dù có chắp cánh cũng khó thoát khỏi Mai Cốc. Môn Nhân Kiệt kinh ngạc:


- Cô nương sao nói vậy, quý giáo. . .


- Chuyện công là chuyện công, chuyện tư là chuyện tư, nếu nói về công ta phải bẩm cho Giáo chủ tức khắc, còn nói về chuyện tư, ta mong Văn Nhân đại hiệp mau rời khỏi nơi này. . .


- Tại hạ chỉ mới may có duyên gặp cô nương một lần, làm sao gọi là chuyện tư được?


- Trong Thiên Hương Tứ Phụng ta giao tình đậm nhất với Sương thư. Môn Nhân Kiệt cố ý không hiểu:


- Cô nương, Sương thư là ai?


- Là người đứng đầu Thiên Hương Tứ Phụng Tây Môn Sương.


- Cô nương và Sương cô nương giao tình thâm đậm thì có sao? Hoàng Ức Thư thở dài:


- Vị Sương thư của ta giống như cây mai trong sương lạnh, nàng cao ngạo, thanh khiết, nàng rất yêu Văn Nhân đại hiệp. . . Môn Nhân Kiệt ngẩn người:


- Cô nương chớ có đùa giỡn, tại hạ chưa hề gặp mặt vị cô nương Tây Môn ấy. . .


- Tình là ở trong tấm lòng cần gì gặp mặt, nàng Sương thư của ta đã si tình năm vị anh hào cái thế hiệp nghĩa thư sinh điên. Môn Nhân Kiệt lắc đầu cười khổ:


- Lại có chuyện ấy sao? Văn Nhân chỉ là một người điên. . . Hoàng Ức Như lại thở dài:


- Ta chỉ mong Văn Nhân đại hiệp không phải là Văn Nhân đại hiệp, cũng không phải là Trác Không Quần mà là vị Môn đại hiệp Môn Nhân Kiệt. . . Môn Nhân Kiệt càng ngạc nhiên:


- Cô nương, nói như vậy là sao?


- Có một việc, Văn Nhân đại hiệp bản thân đã khó bảo vệ, còn giúp ai được nữa, chỉ cầu mong có duy nhất ở vị Môn đại hiệp bằng lòng giúp, giúp. . .


- Cô nương, có việc gì mà chỉ có Môn Nhân Kiệt mới được? Hoàng Ức Như ảm đạm lắc đầu:


- Hiện nay vị Môn đại hiệp không biết lưu lạc về đâu, các hạ là Văn Nhân đại hiệp tự thân còn khó bảo vệ, không nói nữa chưa xong! Môn Nhân Kiệt chau mày:


- Nói vậy cô nương không gặp Môn Nhân Kiệt không nói ra ư?


- Không phải vậy nhưng chỉ có công lực người ấy mới có thể giúp được việc này, ta nói với người khác làm chi cho phí lời? Môn Nhân Kiệt hơi trầm ngâm:


- Việc ấy đối với quý giáo là tốt hay là xấu?


- Rất khó nói, ta vì muốn cứu Thiên Hương Giáo nhưng trong mắt Giáo chủ ta như một phản đồ không thể tha thứ.


- Có việc gì nghiêm trọng thế sao? Cô nương định nhờ Môn Nhân Kiệt làm việc gì?


- Vì võ lâm thiên hạ, cũng vì Môn Nhân Kiệt có giao tình với nhị lão và thiếu chủ bản giáo, y nên giúp ta việc này.


- Cô nương có biết quý giáo coi Môn Nhân Kiệt là bạn hay là thù?


- Ta có nghe nhị lão và thiếu chủ nói giữa Thiên Hương Giáo và vị Môn đại hiệp ấy tuyệt đối là bạn chứ không phải là thù. Môn Nhân Kiệt cười nhạt:


- Tại hạ có thể tìm Môn Nhân Kiệt tới đây được nhưng cô nương phải nói rõ. . .


- Các hạ không tin lòng thành của ta? . . . Hoàng Ức Như nhướng mày:


- Thế thì, Văn Nhân đại hiệp hãy nhìn lòng thành. . . Đột nhiên nàng giơ cao hữu chưởng bóp mạnh một cái, một ngón tay như viên ngọc gãy liền. Môn Nhân Kiệt vội kêu to:


- Đủ rồi cô nương, như vậy đã đủ chứng thực lòng thành.


- Văn Nhân đại hiệp tin ta chứ?


- Vâng, cô nương tại hạ rất tin.


- Đa tạ Văn Nhân đại hiệp, xin hỏi, làm sao để tìm được Môn Nhân Kiệt? Môn Nhân Kiệt cuối đầu trầm tư không đáp. Hoàng Ức Như lại tưởng y đang nghĩ cách tìm Môn Nhân Kiệt nên không dám quấy nhiễu chỉ im lặng đứng một bên, thình lình Môn Nhân Kiệt ngẩng đầu lên:


- Cô nương, có bao giờ cô nương nghe trên đời có người bị bệnh lúc thì điên lúc thì tỉnh chưa? Hoàng Ức Như ngẩn người lắc đầu:


- Chưa hề nghe qua. . . Ta hiểu rồi Văn Nhân đại hiệp căn bản không hề điên. . . Môn Nhân kiệt lắc đầu. Văn Nhân đại hiệp là một người điên, nhưng tại hạ không điên! Hoàng Ức Như giật mình lùi một bước kinh ngạc:


- Các hạ. . . các hạ không phải là Văn Nhân đại hiệp?


- Cô nương thật ra không phải!


- Thế thì các hạ là. . .


- Chính là Môn Nhân Kiệt mà cô đang cần tìm. Hai mắt Hoàng Ức Như hốt hoảng:


- Các hạ. . . ủa thật là Môn đại hiệp?


- Có cần tại hạ phải tẩy dịch dung để cô nương thấy rõ? Hoàng Ức Như đột nhiên ảm đạm lắc đầu:


- Không cần, dù các hạ có thật là Môn đại hiệp và đã bị Trác Không Quần cho uống hai viên thuốc tán công, hiện nay toàn thân công lực của Môn đại hiệp e rằng mất hết rồi. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:


- Cô nương hãy nhìn đây! Y đưa tay vo tờ giấy vừa đề bài thơ ứng tác trên bài, khi dỡ tờ giấy ra bao nhiêu chữ viết bằng mực đen đều bị xóa sạch, đó là công lực Bút Lực Thấu Chỉ. Hoàng Ức Như vừa kinh ngạc vừa vui mừng:


- Lẽ nào dược hoàn không công hiệu. . .


- Dược hoàn vẫn công hiệu, chỉ vì tại hạ không hề uống nó đó thôi. Y lật cổ tay, trong lòng bàn tay y có một viên thuốc màu đỏ như máu. Hoàng Ức Như kêu lên thất thanh:


- Như vậy, vừa rồi Môn đại hiệp cũng không. . .


- Suốt dọc đường tại hạ nhắm mắt giả hôn mê bất tỉnh để mặc Bạch thị vệ dẫn về Mai Cốc, sự thực hắn không hề điểm huyệt được tại hạ!


- Tạ ân trời đất, Thiên Hương Giáo đã có thể cứu được! Môn đại hiệp giả điên hay thật.


- Tại hạ đường đột, mong cô nương tha thứ, không dám giấu cô nương, tại hạ dến đây một là đuổi theo Trác Không Quần, hai là muốn bái kiến nhị lão, tại hạ đành mượn cô nương. Hoàng Ức Như buồn bã:


- Đuổi theo Trác Không Quân chẳng khó gì nhưng bái kiến nhị lão e rằng không dễ dàng.


- Cô nương vì sao vậy?


- Đó chính là điều ta mong cầu Môn đại hiệp đó.


- Mong cô nương chỉ minh.


- Việc này nên bắt đầu từ lúc nhị lão quay về cốc. . . Khi ấy vào lúc gần canh một, nhị lão chưa kịp nghỉ ngơi liền đến Tuyết Cung bái yết Giáo chủ tệ giáo, sau khi gặp Giáo chủ. Cô lão hỏi về việc phóng hỏa Trác phủ có phải do Giáo chủ thực hiện. . .


- Quý Giáo chủ trả lời ra sao?


- Giáo chủ lập tức lắc đầu phủ nhận và chỉ rõ là do Văn Nhân phu nhân phóng hỏa tự thiêu.


- Lúc ấy cô nương có ở bên thân quý Giáo chủ? Hoàng Ức Như gật đầu:


- Lúc ấy chính ta ở bên cạnh Giáo chủ, do đó biết rất rõ chuyện ấy. . .


- Như vậy theo cô nương quý Giáo chủ nói là thật hay giả?


- Tệ Giáo chủ bình sinh xưa nay chưa hề nói một câu giả. Như vậy nhị lão họ Tra và Cô phải tin chứ?


- Đúng, tệ Giáo chủ chưa hề giấu nhị lão điều gì. . . Sao đó nhị lão lại hỏi người mưu hại Văn Nhân đại hiệp có phải hay không phải là Giáo chủ. . .


- Quý Giáo chủ đáp là Trác Không Quần chứ gì?


- Chính là như thế!


- Sau này, chính Trác Không Quần cũng đã thừa nhận, đủ chứng minh quỷ Giáo chủ đều nói thật cả, nhưng về việc phóng hỏa Trác phủ hiện nay tại hạ còn hoài nghi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Mùa hoa tigon

Mùa hoa tigon

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Mảnh đất tổ

Mảnh đất tổ

(khotruyenhay.gq) Trần Lê nằm sõng xoài giữa vũng máu tươi, khuôn mặt chừng đau đớn

29-06-2016