Snack's 1967
Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng

Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 104 đánh giá )

Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng - Hồi 22 - Truy tìm hung thủ

↓↓
Môn Nhân Kiệt hỏi gấp:


- Là ai? Tên ấy lại lắc đầu:


- Tiểu nhân không biết, chỉ nghe họ gọi là cái gì "bảo", "bảo" đó...


- Ngươi không nhớ là cái gì "bảo"?

bạn đang xem “Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Không nhớ, chỉ nhớ là "bảo" cái gì đó.


- Hắn đến tìm Hồ Văn Hổ làm gì?


- Không biết, hai người họ nói chuyện quá nhỏ và cũng chẳng cho ai đến gần.


- Thế hắn tên họ là gì?


- Không biết, hình như tiểu nhân có nghe Nhiệm Khổng Phương gọi là Tần đại ca.


- Hình dạng hắn ra sao? Tên áo đỏ đáp:


- Vừa cao vừa lớn, mắt sâu mày rậm.


- Tên họ Tần ấy là người thân thuộc của Hồ Văn Hổ ư?


- Rất thân thuộc, chúng xưng huynh đệ với nhau...


- Đủ rồi, bây giờ hãy nói tới bản thân ngươi.


- Tiểu nhân vốn chỉ là một tên lục lâm ở miền Bắc, sau đó dời xuống Giang Nam kiếm ăn... Môn Nhân Kiệt buông tay ra:


- Thôi được, ta tha cho ngươi, hãy cút đi mau, nên nhớ lần sau còn gặp nữa, ngươi khó thoát khỏi bị trừng trị đấy.


Tên chưởng quỹ khốn khổ ngẩn người một lúc mới định thần ôm đầu lảo đảo chạy. Môn Nhân Kiệt quét mắt một vòng định tung thân lên. Đột nhiên, y nghe có tiếng rú thê thảm, Môn Nhân Kiệt biến sắc, vọt thân lên cao, thân hình lơ lửng trên cao, y quét mắt quan sát, ngoài một cái xác chết nằm giữa con đường không còn gì khác. Trong bóng đêm hoàn toàn im vắng như chưa hề xảy ra chuyện khác lạ gì, xem ra thân thủ của tên sát nhân này...


Môn Nhân Kiệt tung thân đến gần xác chết của tên chưởng quỹ. Lục khắp thân hắn không phát hiện được một vết thương, thì ra tên chưởng quỹ đã bị ai đó dùng trọng thủ pháp chấn đứt hết kinh mạch rồi. Từ đó có thể chứng minh, bọn hung thủ chưa hề rời xa nơi đây, ít nhất trước khi chúng giết chết tên chưởng quỹ này, chúng vẫn còn ở trong thành Dương Châu. Môn Nhân Kiệt bốc lửa giận sát khí ngùn ngụt trong người nhưng chàng hiểu rất rõ bây giờ mà muốn bắt hung thủ vừa giết chết tên chưởng quỹ chẳng phải là việc dễ dàng gì. Y cố nén sát khí, phi thân vọt lên nhắm hướng đến bên sông Vận Hà, điều trước tiên là y phải thăm dò xem thuyền của bọn Thiên Hương Giáo hiện tại đang ở đâu.


Lúc bấy giờ phía đông đã le lói ánh mặt trời mọc rồi trời sáng rất mau. Trên mặt sông Vận Hà chi chít thuyền bè nhưng suốt dọc bờ sông im phăng phắc không thấy một bóng người. Môn Nhân Kiệt đứng bên bờ sông Vận Hà quan sát các thuyền bè lớn bé qua lại nhưng y không nhận ra chiếc thuyền vĩ đại có hai cột buồm lớn. Bờ sông không một bóng người nên y cũng chẳng phát giác được điều gì lạ.


Thình lình có bước chân dồn dập từ xa đến gần, thì ra đang đi đến gần y là một hán tử trung niên ăn mặc như một ngư phủ, hắn nhìn thấy Môn Nhân Kiệt liền lộ vẻ thác dị, rẽ ngoặt qua đường khác. Môn Nhân Kiệt vội gọi lớn:


- Huynh đài, xin chậm bước. Hán tử trung niên dừng chân nghi hoặc nhìn Môn Nhân Kiệt:


- Các hạ gọi ta ư? Môn Nhân Kiệt vừa gật đầu vừa bước mau tới. Đến gần, hán tử trung niên ấy sửng sốt hỏi:


- Các hạ có việc gì? Môn Nhân Kiệt:


- Xin hỏi huynh đài đêm hôm qua có một toán người đến Vận Hà này tìm thuyền vượt sông, không biết huynh đài có biết... Tên hán tử ấy a một tiếng:


- Phải chăng các hạ nói đó là các người của Trác phủ... Môn Nhân Kiệt cả mừng:


- Đúng đó, đúng. Sao huynh đài biết... Hán tử ấy đáp:


- Ta nghe dân bản địa đây nói, đêm qua thuyền của chúng ta đang neo bên bờ... Môn Nhân Kiệt chận lời:


- Huynh đài có biết họ đi về hướng nào không? Tên hán tử ấy chỉ về hướng bắc:


- Họ thuận theo dòng Vận Hà lên hướng bắc.


Môn Nhân Kiệt gấp rút đa tạ hai tiếng, chuyển thân vội vàng phi hành lên hướng bắc. Khi trời sáng rõ, y đã tới Cao Bưu, men theo Cao Bưu hồ hỏi thăm thêm lần nữa, biết tin các người Thất Tuyệt Thần Quân Trác Không Quần vẫn đi lên hướng bắc, y không dám chậm trễ lại cố đuổi theo.


Hôm ấy, y đã đến Vi Sơn hồ. Tên là hồ nhưng nó không lấy gì làm lớn tuy vô cùng náo nhiệt vì hầu hết các thị trấn nào nằm trên đường Vận Hà chảy qua bất kể thị trấn lớn hay thị trấn nhỏ đều đông đúc sầm uất. Chung quanh Vi Sơn hồ trà đình tửu quán mọc lên như nấm.


Thấy trời gần đúng ngọ, sắp đến giờ cơm nên các tửu quán đông nghẹt thực khách, chính là nơi tốt nhất để nghe ngóng tin tức, Môn Nhân Kiệt mạnh dạn bước vào một tửu điếm. Các bàn ghế trong tửu quán đông đảo thực khách, chỉ còn một chiếc bàn trống duy nhất dựa bên cửa sổ nhìn ra Vi Sơn hồ. Cái bàn này có lẽ đặt ở vị trí đẹp nhất vì có thể vừa ăn uống vừa ngắm cảnh đẹp mặt hồ, không hiểu sao lại chẳng có ai ngồi. Môn Nhân Kiệt vừa ngồi xuống, tiểu nhị đã kịp chạy đến nghiêng thân:


- Tướng công cần dùng gì? Môn Nhân Kiệt kêu vài món ăn, tiểu nhị đi một thoáng mang lên rượu thịt rồi rút lui. Môn Nhân Kiệt vội gọi lại:


- Tiểu nhị, xin cho hỏi thăm một việc... Tên tiểu nhị lém miệng:


- Xin tướng công cứ hỏi, tất cả mọi việc trong vùng này tiểu nhân đều biết rõ.


- Vậy thì hay lắm, gần đây có các võ lâm nhân vật nào đi qua Vi Sơn hồ bằng thuyền không? Tên tiểu nhị hơi nghĩ ngợi một chút liền đáp:


- Giang hồ bằng hữu qua lại trên Vi Sơn hồ rất nhiều, nhưng đi bằng thuyền chỉ có hai toán người, không biết tướng công có ý hỏi toán người nào? Môn Nhân Kiệt ngạc nhiên:


- Hai toán cơ à?


- Đúng vậy, hai toán.


- Vậy thì cứ kể cả hai toán ấy.


- Xin báo minh bạch với tướng công, toán đầu tiên có tới hơn hai mươi người, họ đã đi về hướng tây, toán thứ hai chỉ có hai người, họ cũng đi mất rồi... Không hiểu từ hướng nào có hai tiếng ho khan gằn giọng. Tên tiểu nhị giật mình im bặt, theo hướng tiếng ấy nhìn lại, hắn cúi đầu rút lui tức khắc. Môn Nhân Kiệt đã kịp nắm lấy vai hắn:


- Tiểu nhị! Tên tiểu nhị tái mét mặt sợ hãi lắc đầu lia lịa:


- Tiểu nhân không biết, tướng công xin hãy tìm hỏi người khác. Môn Nhân Kiệt chuyển mắt nhìn về hướng góc tửu điểm, cách y ba bàn có hai tên hán tử áo xám, một tên gầy cao, một tên tầm thước vừa phải đều có nét mặt hung hãn, vừa nhìn qua nhận ra liền chúng là nhân vật võ lâm. Môn Nhân Kiệt giương cặp lông mày:


- Tiểu nhị, ngươi sợ gì bọn ấy, mọi việc có ta lo cho, ngươi hãy nói cho ta biết hai người ấy đi đâu... Tên tiểu nhị trắng nhợt mặt vừa cố vùng vẫy thoát tay y vừa lắc đầu lia lịa:


- Tướng công ôi, tiểu nhân... tiểu nhân đâu biết chuyện gì, tiểu nhân... Môn Nhân Kiệt cười nhạt:


- Được rồi, ta sẽ đi hỏi người khác, ngươi đi đi.


Y buông mau tay, tên tiểu nhị mau chóng chạy mất. Môn Nhân Kiệt không thèm nhìn hai tên hán tử áo xám, y tự rót rượu uống như không hề xảy ra chuyện gì. Nhưng y vừa uống tới chung rượu thứ hai, đột nhiên hai tên hán tử đặt xuống bàn một ít bạc vụn, song song đứng dậy bước ra cửa. Môn Nhân Kiệt thầm mỉm cười bỏ chung rượu xuống, trả tiền lên bàn theo hai tên ấy bước ra, khi y vừa bước ra cửa đúng lúc hai tên hán tử quay đầu nhìn lại, cả hai thấy Môn Nhân Kiệt đi theo chúng, chúng biến sắc mặt phi hành chạy như bay về hướng đông. Môn Nhân Kiệt cười thầm tăng tốc độ đuổi theo. Hai hán tử thấy y gia tăng tốc độ, chúng càng hoảng cứ cắm cúi phi hành.


Một lúc lâu sau đã khá xa Vi Sơn hồ, tên hán tử đi đầu thình lình dừng lại xoay người. Môn Nhân Kiệt như không hề nhìn thấy, cứ thản nhiên vượt qua mặt hai hán tử ấy. Hán tử tầm thước không nhịn được nữa, hắn trừng hai mắt trầm giọng quát:


- Bằng hữu, ngươi đứng lại! Môn Nhân Kiệt dừng chân, hai mắt y đảo lộn:


- Ngươi gọi ta? Có việc gì? Hán tử tầm thước buông giọng lạnh lẽo:


- Ngươi đi theo hai chúng ta có ý định gì? Môn Nhân Kiệt mỉm cười:


- Ngươi chắc hiểu rồi mới phải, ta hỏi ngươi, khi nãy ta đang hỏi chuyện tên tiểu nhị, vì sao ngươi không để cho hắn nói?


- Tại sao ta lại không để cho hắn nói? Ngươi có nghe ta không cho hắn nói ư? Điều đó Môn Nhân Kiệt quả không hề nghe, y cười gằn:


- Thế sao ngươi lại ho khan ra hiệu?


- Ta muốn ho thì ho, việc gì đến ngươi? Môn Nhân Kiệt cười nhạt:


- Người khác không hiểu sao, chứ riêng ta thì tiếng ho của ngươi khiến ta khó chịu lắm.


- Thế ngươi muốn làm gì ta?


- Chẳng làm gì cả, ngươi hãy cho ta biết Trác thần quân và Tôn Bất Tiếu đi đâu, hoặc là ngươi phải cho biết tại sao không để tên tiểu nhị nói? Nếu không ngươi đừng mong rời khỏi nơi đây. Hán tử tầm thước buông tiếng cười lạnh:


- Ta không hiểu ngươi định nói gì. Hừ! Ta đã muốn đi ai ngăn cản được ta? Môn Nhân Kiệt cười nhạt:


- Vậy ngươi cứ thử xem! Hán tử tầm thước hừ một tiếng gọi đồng bạn:


- Lão Lưu. Đi! Ta không tin có ai có thể ngăn cản được chúng ta! Vừa nói hắn vừa chuyển thân, nhưng vừa chuyển thân lại hắn đã giật mình sửng sốt. Không biết từ bao giờ Môn Nhân Kiệt đã khoanh tay đứng mỉm cười trước mặt hắn, y chỉ vào mặt hắn:


- Báo cho ngươi biết, ngươi còn dám cất nửa bước ta sẽ lấy mạng ngươi liền! Hai hán tử biến sắc, tay đặt nhanh vào hông, Môn Nhân Kiệt cười nhạt:


- Chớ vọng động, các ngươi chắc chắn chậm hơn ta, ta nói trước, hãy ngoan ngoãn trả lời các câu hỏi ta sẽ buông tha... Y chưa nói hết câu, hán tử tầm thước đã đảo tay, soẹt một tiếng, một lưỡi chủy thủ đã nằm trong tay hắn, miệng hắn trầm thanh quát:


- Bằng hữu, tránh đường... Môn Nhân Kiệt chận lời:


- Ngươi tới số rồi! Tên hán tử tầm thước tựa như nổi cơn điên, một tay điểm tới đồng thời mũi nhọn sáng của lưỡi chủy thủ cấp tốc đâm vào ngực Môn Nhân Kiệt, chiêu thế vừa hiểm vừa độc. Rủi thay, mũi chủy thủ ấy mới đâm tới nửa đường, đột nhiên hắn đã rú lên ôm lấy cổ tay đảo người ngã xuống. Nhìn kỹ lại, thanh chủy thủ đã lọt vào trong tay Môn Nhân Kiệt. Hai hán tử kinh hãi thất sắc, Môn Nhân Kiệt cười nhạt:


- Sao? Với thủ pháp như thế mà dám động thủ với ta ư? Ta thành thật khuyên hai ngươi hãy trả lời ngoan ngoãn các câu hỏi của ta đây. Hán tử tầm thước ngồi im không dám cử động còn hán tử cao gầy có phần do dự phân vân. Môn Nhân Kiệt bung mạnh lưỡi chủy thủ, nó cắm một tiếng phập lớn ngay dưới đầu chân hán tử tầm thước, y giương cặp lông mày:


- Muốn thoát thân hãy ngoan ngoãn, nếu không sẽ chết ở đây. Hai con đường, hãy chọn một, ta không nhẫn nại được nữa đâu! Hai hán tử lấm lét đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên tên hán tử cao gầy hỏi:


- Bằng hữu, tên tuổi người là gì? Môn Nhân Kiệt gằn giọng:


- Các ngươi nhớ kỹ, là ta hỏi các ngươi chứ các ngươi không có quyền hỏi ta. Tên cao gầy hơi ngần ngừ một chút rồi nói thật mau:


- Bằng hữu, cho ngươi biết hai ta là người của Phi Vân Bảo ở Mộng Sơn... Hắn định nói tên ấy ra là có thể đe dọa được đối phương. Nào ngờ Môn Nhân Kiệt không hề động dung, y vẫn lạnh lùng:


- Phi Vân Bảo cũng được, Triều Thiên Bảo cũng được, bất kể là ai, không trả lời câu ta hỏi chớ hòng thoát khỏi đây. Hai tên hán tử lại biến sắc, hán tử cao gầy cười lạnh:


- Có lẽ bằng hữu không thuộc môn phái nào, nếu bằng hữu không nể nang Phi Vân Bảo thì hai ta xin nói cho rõ, Trác thần quân đã vào Phi Vân Bảo rồi. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:


- Tại sao Trác thần quân đến Phi Vân Bảo? Hán tử cao gầy:


- Điều ấy ngươi phải hỏi chính Thần quân.


- Ngươi tưởng ta không dám hỏi ư? Vì sao hai ngươi không để cho tên tiểu nhị trả lời ta? Hán tử cao gầy:


- Đó là vì có lời dặn của Thần quân, còn như tại vì sao, cũng phải hỏi chính Thần quân mới biết. Môn Nhân Kiệt:


- Hiện nay Thần quân còn ở Phi Vân Bảo không? Hán tử cao gầy chưa kịp đáp, hán tử tầm thước đã cướp lời:


- Không, Thần quân đi rồi, mới đi sáng hôm nay. Môn Nhân Kiệt a một tiếng:


- Sao mà tình cờ thế? Trác thần quân đi đâu? Tên tầm thước:


- Không biết, ngươi cứ hỏi thăm dọc theo đường đi may ra sẽ có manh mối. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:


- Ta không tin có sự tình cờ trùng hợp, ta muốn vào chính Phi Vân Bảo hỏi cho ra lẽ. Hai hán tử biến sắc, tên tầm thước cười gằn:


- Ngươi muốn đi thì đi, không ai ngăn cản ngươi đâu. Môn Nhân Kiệt cả cười:


- Ngươi đem Phi Vân Bảo ra dọa ai thì được chứ không dọa nổi ta đâu. Vừa nói, y vừa cất bước định đi. Đột nhiên có nhiều tiếng vó ngựa náo động, từ hướng Vi Sơn hồ có ba bóng ngựa phi như gió cuốn đến. Hai tên hán tử hớn hở ngay nét mặt. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:


- Có lẽ là người trong Phi Vân Bảo các ngươi đã đến?


Vó ngựa cực mau, trong thoáng chớp đã lại gần khoảng trăm trượng, bấy giờ đã nhận ra rõ người ngồi trên ngựa, đi đầu là một con ngựa toàn thân lông đỏ như lửa hùng vĩ lạ thường, ngồi trên yên là một thiếu nữ cũng toàn thân áo đỏ uyển chuyển mềm mại. Sau lưng nàng là hai kỵ sĩ cưỡi hai con ngựa đen tuyền, trên yên cũng là hai cô nương mặc áo xanh, hai cô nương ấy nhan sắc tuy diễm tuyệt hơn người nhưng so với thiếu nữ đi đầu chẳng khác nào mặt trăng trên trời và mặt trăng dưới nước!


Ngựa đã tới gần, đột nhiên cả ba con ngựa đang phi mau bỗng thình lình đứng dựng lại cùng lúc như bị đóng đinh dưới đất. Thuật cỡi ngựa đã lên tới tuyệt điểm. Lúc ấy hai hán tử áo xám vội bước lên cúi lưng cung kính:


- Bái kiến cô nương! Thiếu nữ áo đỏ trừng hai con mắt đẹp nhìn thần sắc hai hán tử, nàng nâng roi ngựa trong tay chỉ vào lưỡi chủy thủ cắm dưới đất quát hỏi:


- Đã xảy ra chuyện gì? Hán tử tầm thước vội kể lại đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong, cặp lông mày liễu của thiếu nữ nhăn tít nhìn chăm chú Môn Nhân Kiệt như có ý thăm dò rồi đôi môi anh đào bật ra âm thanh say đắm:


- Các hạ cao danh là gì? Môn Nhân Kiệt cười nhạt:


- Tại hạ họ Môn, tên Nhân Kiệt. Nữ nhân áo đỏ ngẩn mặt có phần kinh ngạc:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sinh nhật thứ 25

Sinh nhật thứ 25

Thì ra không phải tôi đang cô đơn, vẫn còn có người đang nhớ tôi, đang nghĩ về tôi,

24-06-2016
Cô gái lúc nửa đêm

Cô gái lúc nửa đêm

Cô yêu anh, yêu từ ánh mắt đầu tiên, từ câu chào hỏi ban đầu. Anh vô tư, anh ra đi

26-06-2016
Vũ điệu thanh xuân

Vũ điệu thanh xuân

Anh biết tất cả, nhưng anh đã làm tổn thương cô. Bây giờ là quá muộn. Ngay cả một

23-06-2016
Naruto chap 21: Lên Bờ

Naruto chap 21: Lên Bờ

Đọc truyện tranh Naruto chap 21: Lên Bờ     Tiếp nối chap 20, Mặc dù tạm  thời đã

04-10-2016
Bạn sẽ ôm khi nào?

Bạn sẽ ôm khi nào?

Một cô gái nhắn tin cho một người bạn rằng: "Khi bị stress, người ta thường làm

28-06-2016
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Cafe buồn

Cafe buồn

Em thiệt tình không biết mình sai chỗ nào? Hay có gì không làm cổ vừa lòng mà cổ nở

24-06-2016