80s toys - Atari. I still have
Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng

Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 4 đánh giá )

Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng - Hồi 22 - Truy tìm hung thủ

↓↓

- Ta chưa hề nghe qua tên này... Môn Nhân Kiệt vội đáp:

bạn đang xem “Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tại hạ chỉ là tên vô danh tiểu tốt mới vào cõi giang hồ...


- Mới vào cõi giang hồ đã dám động tới Phi Vân Bảo, gan lớn các hạ đáng cho người bội phục... Môn Nhân Kiệt cười nhỏ:


- Quá khen, tại hạ không ngờ Phi Vân Bảo lại có những người cậy mạnh hiếp yếu không kể gì đến đạo lý. Thiếu nữ áo đỏ trừng mắt:


- Các hạ ăn nói cẩn thận, Phi Vân Bảo lúc nào cũng giữ đạo lý chứ chưa hề cậy mạnh hiếp yếu bao giờ, bất quá, đối với những kẻ tài mọn mà sớm ngông cuồng, chúng ta không thể bỏ qua.


- Thế thì cô nương ơi, thuộc hạ của cô nương vẫn còn ở đây, cô nương có thể hỏi lại chúng xem... Cô nương áo xanh ngồi trên lưng ngựa bên tả đột nhiên quát lớn:


- Tên vô danh tiểu tốt này chẳng biết gì quy củ! Môn Nhân Kiệt chuyển mắt về hướng ấy, cười hỏi:


- Phi Vân Bảo cậy mạnh hiếp yếu không màng gì đến quy củ, tại sao tại hạ lại phải tuân theo quy củ? Thiếu nữ bên tả hơi tái sắc:


- Các hạ có biết đang đối diện nói chuyện với ai đây không? Y lắc đầu:


- Tại hạ không biết nhưng ít nhất tại hạ chỉ biết ai cũng đều là người như nhau! Thiếu nữ áo xanh:


- Người với người vẫn khác nhau... Nàng chỉ vào hai hán tử áo xám:


- Thí dụ như hai tên kia... Môn Nhân Kiệt cướp lời:


- Hai tên ấy là người của Phi Vân Bảo còn tại hạ thì không, hai tên ấy ăn cơm của Phi Vân Bảo nên phải vâng lệnh, còn tại hạ không cần, như vậy đúng chứ, cô nương? Thiếu nữ áo xanh á khẩu nhưng giận đến độ trắng nhợt khuôn mặt đẹp, nàng quét mạnh tay vụt roi ngựa đập xuống đầu. Môn Nhân Kiệt chau mày lùi lại nửa bước dễ dàng tránh khỏi đường roi vừa mau vừa chuẩn ấy. Thiếu nữ áo xanh cười gằn:


- Ngươi có bản lãnh vì sao không dám tiếp chiêu? Môn Nhân Kiệt nheo mắt cười:


- Cô nương, tại hạ vốn là thân nam nhi ngang tàng không lẽ đi động thủ với nữ nhi? Thiếu nữ áo xanh càng giận dữ, tay nàng lật ngược lại, roi ngựa cuốn ngược về quét tới lần thứ hai. Vừa lúc ấy, thiếu nữ áo đỏ giơ tay lên ngăn cản, nàng ngưng nhìn Môn Nhân Kiệt nghiêm giọng:


- Các hạ làm gì? Môn Nhân Kiệt đùa bỡn:


- Cô nương ơi, tại hạ chỉ là một gã thư sinh lạc phách! Thiếu nữ áo đỏ quát:


- Gan của các hạ lớn lắm, thân thủ xem ra không kém... Môn Nhân Kiệt cả cười:


- Cái ấy cô nương quá khen!


- Ta chưa nói hết câu, nhưng các hạ rất dễ ghét! Môn Nhân Kiệt chau mày:


- Cô nương khen quá lời mà chê cũng quá lời! Thiếu nữ áo đỏ run lên vì giận nhưng chớp mắt nàng đã lấy lại được bình tĩnh, lạnh nhạt nói:


- Ta không có công phu đâu đấu khẩu với các hạ, các hạ hãy cho ta biết, các hạ tìm Trác thần quân làm gì?


- Cô nương, tại hạ là bằng hữu của Thần quân, trước sau chỉ sớm chậm một chút cùng rời Dương Châu...


- Ta hỏi các hạ tìm người làm gì?


- Cô nương, đó là việc của tại hạ... Thiếu nữ trầm giọng:


- Nhưng ta cứ muốn hỏi các hạ và muốn các hạ trả lời. Môn Nhân Kiệt lắc đầu:


- Cô nương, tại hạ từ chối không thể vâng lời! Thiếu nữ áo đỏ đã quá giận ấp úng quát:


- Ngươi... Đột nhiên nàng thu uy mãnh lại, tiếp nói:


- Nếu các hạ không trả lời ta chớ hòng ta cho biết Thần quân đang ở đâu! Môn Nhân Kiệt đáp liền:


- Cái ấy tại hạ biết, người đang ở trong Phi Vân Bảo!


- Các hạ chưa nghe nói sao, người đi rồi, mới sáng hôm nay!


- Cô nương, hai tên thuộc hạ kia có thể lừa dối cũng không sao, cô nương nỡ nào cũng lừa dối coi sao được? Thiếu nữ đỏ gay mặt, khi nàng vừa giận vừa thẹn mặt hoa lại càng đẹp diễm lệ chết người, nàng trừng mắt phụng:


- Ai bảo ta lừa dối, đêm qua người vào bảo còn ta cũng vừa rời khỏi bảo đêm qua chưa quay về bảo làm sao biết người còn ở trong ấy hay không? Môn Nhân Kiệt cả cười:


- Lời của hai tên thuộc hạ đây tại hạ thực không dám tin, theo ý tại hạ, tám chín phần mười Trác thần quân vẫn còn ở trong Phi Vân Bảo, cô nương không tin cứ hỏi lại thuộc hạ! Quả nhiên nàng xoay đầu lại nhìn tên hán tử tầm thước:


- Trác thần quân còn ở trong bảo chăng? Hán tử tầm thước kính cẩn đáp:


- Bẩm cô nương, sáng sớm nay hai huynh đệ tiểu thuộc ra đi người vẫn còn ở trong ấy, nhưng nay... Môn Nhân Kiệt cười:


- Như vậy không đúng như lời tại hạ sao? Thiếu nữ áo đỏ nhướng mày:


- Còn thì còn, không còn thì không còn, việc gì ta phải lừa dối các hạ? Hán tử tầm thước lại nói thêm:


- Bẩm cô nương, hai thuộc hạ vẫn chưa biết y thuộc môn phái nào... Thiếu nữ áo đỏ quay đầu lại nhìn Môn Nhân Kiệt:


- Các hạ nghe rõ chứ, các hạ thuộc môn phái nào? Môn Nhân Kiệt cười nhạt chưa kịp đáp, thiếu nữ nọ đã quát hỏi tiếp:


- Nói mau, các hạ ở môn phái nào, tìm Trác thần quân làm gì? Môn Nhân Kiệt lắc đầu:


- Tại hạ vốn đang định nói nhưng nghe cô nương hỏi ngang như vậy, tại hạ lại không muốn nói nữa!


- Các hạ kiêu ngạo ngông cuồng thế ư?


- Điều ấy không dám, nhưng nếu cô nương là tại hạ, cô nương có ưng thuận nói dễ dàng thế không? Thiếu nữ đỏ mặt lạnh lẽo buông câu:


- Các hạ thực không nói chứ?


- Tại hạ muốn biết cô nương có cách nào ngăn cản tại hạ vào bảo!


- Chẳng lẽ ta phải mời vào bảo nữa sao? Môn Nhân Kiệt bỡn cợt:


- Cô nương nguyện ý mời tại hạ vào bảo chứ? ... Cô nương có biết vì sao Trác thần quân lại rời bảo vội vàng đến thế không? Thiếu nữ áo đỏ gật đầu:


- Cái ấy ta biết, nghe nói vì người muốn đuổi theo một chiếc thuyền, trên thuyền ấy có Văn Nhân đại hiệp, không biết có đúng thật thế không? Môn Nhân Kiệt gật đầu:


- Đúng đó, cô nương, chính tại hạ cũng đang đuổi theo chiếc thuyền ấy, tại hạ hơi chậm bước so với Thần quân, do đó muốn gặp người.


- Các hạ là bằng hữu của Trác thần quân ư? Môn Nhân Kiệt gật đầu:


- Có thể nói như thế.


- Có thể thôi ư?


- Vì tại hạ là bằng hữu của Văn Nhân đại hiệp. Thiếu nữ a một tiếng:


- Thì ra các hạ là bằng hữu của Văn Nhân đại hiệp, chắc giao tình thâm trọng?


- Vâng, rất thâm trọng, sao cô nương?


- Không sao cả, ta chỉ thuận miệng thế thôi... Thình lình nàng xoay câu chuyện:


- Nếu thế ngày vui lớn của Văn Nhân đại hiệp khi xưa nhất định các hạ cũng được mời chứ?


- Cái ấy tất nhiên. Mặt thiếu nữ đỏ gay, nàng ngần ngại một lúc rồi mới hỏi:


- Các hạ có gặp vị phu nhân của Văn Nhân đại hiệp là mỹ nhân Mai Mộng Thu lần nào chưa? Môn Nhân Kiệt buồn bã gật đầu:


- Gặp rồi, cô nương, đương nhiên là có gặp. Thiếu nữ cắn môi hồng tựa hồ cố thu hết dũng khí mới hạ thấp giọng cực nhỏ như tự nói với mình:


- Phu nhân ấy phải chăng cực diễm lệ không?


- Vâng, rất diễm lệ, trên đời này khó có mỹ nhân đẹp hơn được phu nhân. Thiếu nữ lẩm bẩm một câu khó hiểu:


- Hồng nhan bạc mệnh, được một vị phu quân là kỳ tài tuyệt thế tưởng là một đôi phu phụ hạnh phúc nhất thế gian nào ngờ... Nàng bỏ lửng lắc đầu than:


- Thân phận nàng sau này, chắc là bi thảm? Môn Nhân Kiệt khẽ gật đầu cố nén bi thương:


- Vâng, cô nương... nhị vị đó số phận đều quá bi thảm. Thiếu nữ buột miệng kêu:


- Văn Nhân đại hiệp đã bị điên rồ, chứng bệnh ấy thực là không có thuốc nào chữa được ư? Môn Nhân Kiệt lắc đầu:


- Điều ấy chưa rõ, có thể có, cũng có thể không...


- Thế còn kẻ mưu hại Văn Nhân đại hiệp đến này vẫn chưa tra cứu ra là ai ư?


- Chưa, đến nay vẫn chưa tra cứu ra là ai.


- Chẳng lẽ chẳng có một đầu mối nhỏ nào?


- Cũng có chút đầu mối, tiếc thay đã bịt mất cách đây không lâu. Thiếu nữ a một tiếng:


- Là đầu mối gì vậy?


- Quý bảo chưa nhận được Võ Lâm Thiếp của Trác thần quân? Mời đến giúp đánh ba tên hung thủ sao? Đó chính là đầu mối.


- Các hạ ám chỉ chưởng quỹ Nhiệm Khổng Phương của Dương Châu Đệ Nhất Lâu... Môn Nhân Kiệt gật đầu:


- Đúng vậy, chính là lão và hai nữ nhân nữa... Đột nhiên thiếu nữ rùng mình trên yên ngựa buột miệng kêu lên:


- Tam thúc hạ thủ nặng tay quá, nếu biết sớm... Môn Nhân Kiệt giật mình:


- Cô nương, người giết ba người Nhiệm Khổng Phương ở Lăng Quan chẳng lẽ là người của quý bảo? Thiếu nữ gật đầu:


- Vâng, đó chính là tam thúc rất căm ghét kẻ ác của ta. Môn Nhân Kiệt kinh ngạc:


- Cứ theo tại hạ biết, Lý bảo chủ lệnh tôn đâu có huynh có đệ nào.


- Cái đó các hạ chưa biết, hai năm trước gia gia ta kết nghĩa huynh đệ với tam thúc. Môn Nhân Kiệt a một tiếng, lắc đầu:


- Thì ra là thế, té ra vài năm ẩn cư tại hạ chưa biết nhiều chuyện võ lâm...


- Nhắc tới vị tam thúc này của ta có lẽ các hạ còn chưa biết, tam thúc họ Tần, tên Đắc Hải, võ lâm gọi người là Thiết Diện Cự Linh. Môn Nhân Kiệt chau mày bật kêu:


- Thì ra là Tần đại hiệp khi xưa uy chấn khắp miền Tây Nam... Nhắc đến họ Tần, đột nhiên y động tâm hỏi liền:


- Đối với Tần đại hiệp, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, chỉ hận chưa có duyên gặp gỡ...


Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Đôi tay của mẹ

Đôi tay của mẹ

Một thanh niên học hành xuất sắc nộp đơn vào chức vụ quản trị viên của một công

01-07-2016
Tôi làm gia sư

Tôi làm gia sư

Anh đẩy em vào chỗ chết rồi. Tưởng chuột sa hũ nếp , mang ơn anh không hết, ai

25-06-2016
Lá thư cho con gái

Lá thư cho con gái

Con hỡi, trên chiếc thuyền gia đình, nếu chồng con là động cơ, thì vợ là bánh lái,

29-06-2016
Đơn giản vì em yêu anh

Đơn giản vì em yêu anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Tình

25-06-2016
Những lằn roi

Những lằn roi

Ngày nhỏ, nhà nghèo, bố nghiêm khắc. Tuổi thơ của con chỉ là những buổi ra đồng, là

24-06-2016
Gửi lại ngày hôm qua

Gửi lại ngày hôm qua

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hồi

25-06-2016
Anh yêu em bao nhiêu?

Anh yêu em bao nhiêu?

Ném những lời cay đắng nhất có thể nghĩ ra trong lúc ấy vào mặt anh bằng cái giọng

30-06-2016
Phù thủy mèo

Phù thủy mèo

Tôi thấy mẹ (lại) lén lút thầm cười và mặt sáng chói niềm hạnh phúc. Tôi vẫn nhớ

26-06-2016