XtGem Forum catalog
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 113 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 9 - Phi Tử khuynh thành

↓↓

- Địch đông ta ít ... huynh đài tạm lẩn tránh thì hơn.

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nam Cung Bình trầm giọng:


- Nhưng phái Chung Nam là một danh môn, hẳn không đến đỗi chẳng để kẻ khác biện giải đã cậy đông hiếp yếu.


Nhâm Phong Bình thầm thở dài:


- "Lãnh Huyết Phi Tử đã có ác danh từ lâu, còn gì để mà biện giải nữa." Song miệng lại trầm ngâm nói:


- Điều ấy ...


Mai Ngâm Tuyết bỗng cười khảy hớt lời:


- Thật không ngờ các hạ trông thì thông minh, nhưng thật ra lại ngu ngốc như vậy, bọn người tự mệnh danh thay trời hành đạo đã từ lâu hận tôi thấu xương, còn cho cơ hội tôi giải thích nữa sao ?


Nhâm Phong Bình thầm nhủ:


- Nàng ta cũng rất tự hiểu đó chứ ...


Đưa mắt nhìn, thấy thần sắc Nam Cung Bình không thay đổi, bất giác thầm lấy làm lạ.


- "Người này trông ngoại hòa nhưng nội cương, chẳng hiểu vì lẽ gì lại nhẫn nhịn nàng ta như vậy ?" Bỗng nghe bên ngoài có tiếng khẽ đằng hắng, Ngụy Thừa Ân đã nhon nhón bước vào, thấy trong phòng bỗng dưng có thêm một người, như hơi lấy làm lạ, song qua bao năm kinh nghiệm dạn dày, vẻ sửng sốt chỉ vút qua chớp nhoáng trên mặt, chỉ cúi đầu nói:


- Tiểu nhân vốn không dám quấy rầy công tử, nhưng ...


Đoạn lại nở nụ cười xiểm nịnh nói tiếp:


- Nhóm của chúng tiểu nhân cùng với một số thương gia trong thành Tây An nghe nói công tử đang có mặt, thảy đều đòi đến yết kiến và thiết tiệc hợp thỉnh công tử với vị cô nương này tại Thiên Trường Lâu ở ngay đầu phố, chẳng hay công tử vui lòng đến dự chăng ?


Nam Cung Bình thoáng trầm ngâm nhìn Mai Ngâm Tuyết. Mai Ngâm Tuyết khẽ nhướng mày, tuy không nói gì song đã tỏ ý từ chối, nào ngờ Nam Cung Bình trầm giọng nói:


- Đi ngay bây giờ ư ?


Ngụy Thừa Ân đáp:


- Công tử nếu tiện ...


- Vậy thì đi !


Ngụy Thừa Ân mừng rỡ:


- Tiểu nhân xin đưa đường !


Cúi đầu thụt lui ra, ra chiều vô cùng hớn hở, bởi thiếu chủ nhân đã mang lại một điều vinh dự lớn lao cho y.


Nhâm Phong Bình lặng người, ngay trong lúc quần hào võ lâm đang khắp nơi truy lùng Nam Cung Bình và Lãnh Tuyết Phi Tử, y thật không ngờ Nam Cung Bình lại chấp nhận một cuộc thỉnh mời ấy, bất giác thở dài thầm nhủ:


- Nếu y chẳng phải có dũng khí hơn người thì là điên rồ mất rồi ...


Nam Cung Bình mỉm miệng cười, như hiểu thấu tâm ý của Nhâm Phong Bình, chàng nói:


- Nhâm đại hiệp có nhã hứng đi cùng chăng ?


Nhâm Phong Bình vội vòng tay nói:


- Xin huynh đài tự tiện !


Đoạn không nén được buông tiếng thở dài nói tiếp:


- Tiểu đệ thật không sao hiểu nổi tâm sự của huynh đài ...


Nam Cung Bình ngắt lời:


- Gia sư vẫn thường dạy tiểu đệ, việc đã đến thay vì lẫn tránh, hãy tiến tới đón lấy.


Đoạn mỉm cười nói tiếp:


- Đệ tử Thần Long từ bé đến lớn không hề biết tới hai chữ "trốn tránh" !


Nhâm Phong Bình cúi đầu im lặng một hồi, đoạn khẽ thở dài nói:


- Có lẽ huynh đài đã đúng !


Nam Cung Bình thành thật:


- Nhưng hảo ý của huynh đài, tiểu đệ khắc ghi trong dạ, nếu mai sau có dịp gặp lại hẳn sẽ cùng vui với huynh đài một phen cho thỏa.


- Tiểu đệ từ khi nhập quan đến nay, điều gặt hái lớn lao nhất chính là được quen biết với một thiếu niên hiệp như huynh đài. Nếu huynh đài không chê, mai sau ắt có nhiều điều nhờ cậy ...


Bỗng buông tiếng thở dài rồi nói tiếp:


- Hôm nay mong huynh đài hãy hết sức thận trọng.


Thoáng ôm quyền thi lễ, đoạn tung người phóng vút qua cửa sổ.


Nam Cung Bình trông theo đến khi khuất dạng, lẩm bẩm:


- Người này quả là một trang hảo hán.


Mai Ngâm Tuyết cười khảy, buông lời ơ hờ:


- Vậy sao ?


Nàng đủng đỉnh bước đến cửa, quay lại cười nói:


- Tôi thật lấy làm lạ, vì lẽ gì các hạ đem thân ...


Nam Cung Bình khẽ nhíu mày:


- Nếu cô nương không đi ...


- Các hạ đã như vậy thì lẽ nào lại bận tâm đến sự sống chết, ôi ... thành thật mà nói, tôi đã chán ngán cuộc đời từ lâu lắm rồi.


Đoạn đưa tay vén tóc, chậm rãi bước ra ngoài.


Nam Cung Bình thoáng ngẩn người, chỉ nghe một tiếng thở dài từ ngoài vọng vào và nói:


- Nếu tôi là họ thì cũng không bao giờ để cho các hạ có cơ hội lên tiếng.


Thế nhưng, Nam Cung Bình đi theo sau tiếng thở dài bi quan kia, bước chân hết sức vững vàng.


Mưa đã ngưng, phố đêm thành Tây An hết sức phồn thịnh, những kẻ nhàn rỗi hay dạo chơi phố đêm mọi khi, hôm nay đổi lại là từng tốp năm ba hào sĩ võ lâm lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt đăm chiêu nặng nề.


Đột nhiên bốn bề nhốn nháo cả lên, trước mắt họ vừa xuất hiện một thiếu niên khinh bào thần thái hiên ngang cùng với một nữ lang y phục giản dị nhưng dung nhan tuyệt thế.


- Nam Cung Bình !


- Lãnh Huyết Phi Tử.


Trong ánh mắt của những hào sĩ võ lâm khắp phố chớp nhoáng trao đổi hai cái tên của hai người ấy.


Nam Cung Bình miệng mỉm cười, theo sau Ngụy Thừa Ân đủng đỉnh tiến bước, vẻ bình tĩnh và ung dung lạ thường của chàng đã khiếp đởm quần hào võ lâm.


Hằng mấy trăm ánh mắt kinh ngạc lẳng lặng di chuyển theo bước chân kiên định của chàng.


Đột nhiên, "choang" một tiếng, một kiếm sĩ vóc người mảnh khảnh vụt tuốt kiếm ra, kiếm quang lấp lánh, kiếm khí lạnh toát, song Nam Cung Bình chẳng hề đếm xỉa đến y, và quần hào xung quanh cũng lẳng lặng không phản ứng, gã kiếm thủ thiếu niên ấy quét mắt nhìn quanh, bước chân liền như bị đông cứng tại chỗ.


Mai Ngâm Tuyết mắt đảo quanh, tóc mây phất phới, môi chúm chím cười ngọt lịm, tha thướt đi cạnh Nam Cung Bình, chẳng rõ biết bao ánh mắt bị cuốn hút, làn thu ba của nàng quét đến đâu, ắt hẳn có rất nhiều hào sĩ võ lâm cúi đầu xuống sửa lại y phục của mình.


Những kẻ bi quan thì nghĩ:


- Chả lẽ y phục của mình không chỉnh ? Chả lẽ mình có vẻ gì nực cười ? Vì sao nàng lại mỉm cười với mình ?


Những kẻ lạc quan lại nghĩ:


- À, nàng đã mỉm cười với mình, hay là mình đã lọt vào mắt xanh nàng rồi ?


Tất cả mọi người đều cho rằng nụ cười của Mai Ngâm Tuyết là dành riêng cho mình, Mai Ngâm Tuyết thấy thần thái của họ như vậy, nụ cười trên môi lại càng ngọt hơn.


Sự trang trí tại Thiên Trường Lâu vô cùng lộng lẫy, nụ cười của chủ nhân tửu lầu đứng nơi cửa cũng hết sức rạng rỡ, bởi thiếu chủ nhân của Nam Cung thế gia hôm nay lại quang lâm đến đây.


Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết sóng vai nhau đi vào tửu lầu, chủ nhân tửu lầu mặc dù đã cố nén lòng, song ánh mắt vẫn chẳng tài nào không hướng về phía Mai Ngâm Tuyết.


Tiệc rượu đã được thiết bày, những người hiện diện thảy đều là hạng hào phú trong thành Tây An, bình nhật thái độ của họ hết sức kiêu căng, song hôm nay đều rụt rè khúm núm chờ đợi, bởi người sắp đến là một thái tử trong nước hoàng kim.


Nghe tiếng bước chân nơi thang lầu, tất cả mọi người đều đứng lên, song lại càng cúi đầu xuống, như thể trên người của vị thái tử kia hẳn có tỏa ra ánh hoàng kim làm chóa mắt họ vậy.


Nam Cung Bình mỉm miệng cười, ôm quyền thi lễ bốn phía. Mọi người ngẩng lên nhìn, lại bất giác sững sờ, song phen này là bởi thần thái hào sảng của Nam Cung Bình và phong hoa tuyệt thế của Mai Ngâm Tuyết.


Trong khi ấy dưới đường phố, đám đông đang yên ắng bỗng lại nhốn nháo lên.


"Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết đã lên trên Thiên Trường Lâu", câu nói ấy loan truyền trên đường phố, chẳng bao lâu đã lọt vào tai Thiện Minh đạo nhân và "Phi Hoàn" Vi Kỳ.


Lát sau, một đoàn người tiến vào con phố này, bước chân nặng nề lào rào dẫm trên con đường cứng lạnh, trên mặt mỗi người đều như phủ lên một lớp sương lạnh.


Quần hào võ lâm rải rác bốn phía đều gia nhập vào đoàn người ấy, trang nghiêm và căng thẳng tiến về phía Thiên Trường tửu lầu.


Tiếng ồn ào cười nói và chạm ly nhau từ trên tửu lầu theo gió bay ra.


Bên dưới, Thiên Minh đạo trưởng ưỡn ngực bước đi, quay sang "Phi Hoàn" Vi Kỳ đi bên cạnh nói:


- Nghe đâu Nam Cung Bình là con nhà đại phú ...


Vi Kỳ gật đầu:


- Đúng vậy !


Thiên Minh đạo trưởng cười khảy:


- Nếu hắn định dùng tài phú để làm động lòng người thì số chết của hắn ắt chẳng xa lắm, trong chốn võ lâm đâu thể để cho hạng con nhà giàu như vậy tung hoành được ?


- Người này tuổi hãy còn trẻ, chẳng những giàu khủng khiếp mà còn được người sư phụ là Bất Tử Thần Long, quả là tài thế lưỡng toàn, lẽ ra nên sống một cách đường hoàng, thật không ngờ trông hắn hết sức anh tuấn mà lòng lại như lang sói, quả là vô cùng đáng tiếc.


Thiên Minh đạo trưởng cười khảy:


- Nam Cung Bình tự gây ra tội nghiệt, chết là đáng kiếp, ngay cả huynh đệ đồng môn mà còn khinh thường hắn, hổ thẹn không dám đi chung hàng ngũ với hắn.


"Phi Hoàn" Vi Kỳ thở dài:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Chuyện nhân quả

Chuyện nhân quả

Con rùa khổng lồ nổi lên, không ngừng liên tục khấu đầu tạ ơn ông Lâm. *** Tại

24-06-2016
Hồn Hoa

Hồn Hoa

Cuộc sống này, đối với tôi cũng chưa là dài, nhưng cái thú đi đây đi đó,

24-06-2016
Người mẹ yếu đuối

Người mẹ yếu đuối

- Có phải mẹ qua laị với ông Thành bấy lâu nay đúng không, con ghét mẹ? *** Là con

23-06-2016