Một hồi thật lâu, sau cùng Mai Ngâm Tuyết khẽ buông tiếng thở dài rồi nói:
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đi rồi hở ?
- Đi rồi.. Hai người ấy theo dõi đến đây là vì cái gì ? Chả lẽ họ đã nhận ra cô nương rồi ư ?
Mai Ngâm Tuyết cười nhạt:
- Các hạ lo lắng ư ?
- Tại hạ lo lắng gì kia ?
- Các hạ đang nghĩ nếu như kẻ khác nhận ra tôi thì sẽ bất lợi cho các hạ, lúc ấy chỉ e các hạ sẽ không còn màng đến tôi nữa, bởi tôi là kẻ bị võ lâm phỉ nhổ, nếu các hạ bênh vực tôi thì sẽ trở thành nghịch đồ của võ lâm ... Đệ tử Thần Long đường đường chính chính thì đâu dám trở thành nghịch đồ của võ lâm, mà ngay cả Bất Tử Thần Long cũng không dám, đúng chăng ?
Nam Cung Bình thờ thẩn, Mai Ngâm Tuyết lại nói:
- Đạo nghĩa trong võ lâm chẳng qua chỉ là vật chuyên dùng của một thiểu số người mà thôi, nếu có mười kẻ anh hùng võ lâm cho rằng các hạ là kẻ ác, thì các hạ có làm gì thì cũng là sai lầm cả, ngay như đệ tử Thần Long đường đường chính chính cũng chẳng dám nói lên một câu công đạo dưới chiếc mũ to "đạo nghĩa võ lâm" ấy, bởi có nói ra chưa chắc kẻ khác đã tin ...
- Này, đúng không nào ?
Nam Cung Bình ánh mắt lóe lên, song vẫn lặng thinh.
Mai Ngâm Tuyết bỗng cười nhẹ nói:
- Nhưng các hạ hãy yên tâm, hiện nay trên chốn võ lâm ngoài hai chúng ta ra, không còn một ai khẳng định được tôi là ...
Chợt sầm mặt, ngoài cửa sổ đã vang lên một chuỗi cười và nói:
- Khổng Tước Phi Tử phen này đã lầm rồi.
Nam Cung Bình vụt biến sắc mặt, thấp giọng quát:
- Ai đó ?
Đồng thời đã lướt đến cửa sổ, chỉ thấy cánh cửa nhẹ bật lên, liền tức một bóng người liệng nhanh vào và chắp tay xá dài, mỉm cười nói:
- Tình thế khác thường, tại hạ vì tránh tai mắt nên mới phải hành động như vậy, mong thứ tội cho.
Giọng nói trong trẻo, thần thái lịch thiệp, thì ra là "Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm Phong Bình.
Nam Cung Bình giật mình, lùi sau ba bước.
Mai Ngâm Tuyết cũng lộ vẻ kỳ dị, nàng chậm rãi đứng lên nói:
- Tôn giá đã nói gì, hãy nói lại một lần nữa được chăng ?
Giọng nói nàng rất dịu nhẹ Ôn hòa, Nhâm Phong Bình thoáng ngẩn người, chẳng hiểu người phụ nữ này bình tĩnh hay là lạnh lùng song y không hề để lộ nỗi thắc mắc ấy ra ngoài mặt, quay sang Nam Cung Bình mỉm cười nói lảng:
- Nam Cung thế gia quả là giàu có nhất thiên hạ, không ngờ ở tận Tây An này cũng có một biệt nghiệp lộng lẫy thoải mái đến vậy.
Nam Cung Bình mỉm cười khiêm tốn cảm tạ, vòng tay chào khách, lúc này chàng đã lấy lại bình tĩnh, ba người đều như có dây thần kinh sắt thép, trong lòng dẫu hết sức kinh nghi, song ngoài mặt vẫn ra vẻ rất bình thản. Mãi đến khi Nhâm Phong Bình ngồi xuống, Mai Ngâm Tuyết bỗng lại cười nhẹ nói:
- Những lời nói vừa rồi của tôi, tôn giá có nghe thấy chăng ?
Nhâm Phong Bình mỉm cười:
- Khổng Tước Phi Tử danh lừng thiên hạ, lời nói của Mai cô nương, tại hạ sao dám tiết lộ một tiếng ...
Mai Ngâm Tuyết bỗng sa sầm mặt lạnh lùng nói:
- Có lẽ tôn giá đã nghe được hơi nhiều.
Trong khi nói người đã di động, một cánh tay đã đưa đến trước mặt Nhâm Phong Bình.
Nhâm Phong Bình không hề động đậy, nhoẻn miệng cười nhìn vào bàn tay Mai Ngâm Tuyết, như không hề hay biết nếu chưởng ấy mà giáng xuống, y sẽ táng mạng ngay tức khắc.
Nam Cung Bình vội lướt tới cạnh Mai Ngâm Tuyết, song thấy nàng đã buông tay xuống, chàng bất giác thầm thở phào và nghĩ:
- Người này chẳng phải có võ công tuyệt đỉnh thì cũng có trí tuệ tuyệt đỉnh ...
Bỗng nghe Nhâm Phong Bình buông tiếng cười rộ nói:
- Thật đáng khâm phục, Khổng Tước Phi Tử quả đúng là phụng trong loài người ...
Đoạn ngưng cười nghiêm chỉnh nói tiếp:
- Mai cô nương nếu vừa rồi mà giáng chưởng xuống thì không còn xứng đáng với bốn tiếng ấy nữa.
Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng:
- Tôn giá chưa nói rõ ràng, tất nhiên tôi đâu thể hạ sát tôn giá ...
Nhâm Phong Bình bỗng cười giòn:
- Nếu tại hạ đã nói rõ thì cô nương hẳn không có ý định hạ sát tại hạ đâu !
Mai Ngâm Tuyết vẫn với giọng lạnh lùng:
- Những kẻ biết quá nhiều dễ chuốc lấy họa sát thân lắm.
- Có phải tại hạ đã biết quá nhiều chăng ?
- Đúng vậy !
Ánh mắt nàng vẫn không rời Nhâm Phong Bình, bởi hiện giờ mặc dù nàng vẫn chưa hiểu được ý định của y, song quả cũng chẳng dám xem thường.
Nhâm Phong Bình ngưng cười, chậm rãi nói:
- Nếu tại hạ biết quá nhiều, vậy thì hiện nay trong thành Tây An, những kẻ biết quá nhiều tối thiểu cũng có trên một ngàn.
Mai Ngâm Tuyết thần sắc vụt biến đổi, ngắt lời:
- Vậy nghĩa là sao ?
Nhâm Phong Bình thoáng trầm ngâm, đủng đỉnh đi đến cạnh cửa sổ, chậm rãi nói:
- Mai cô nương biết cách trụ nhan, xuân xanh không thay đổi, trên cõi đời vốn đã không còn ai có thể khẳng định Mai cô nương, trông tuổi chỉ độ đôi mươi chính là Khổng Tước Phi Tử khi xưa, thế nhưng ... không ngờ lại có kẻ sống sót dưới kiếm của Nam Cung huynh, và khốn nỗi lại đến chỗ của "Phi Hoàn" Vi Thất ...
Bỗng đưa tay chỉ ra bầu trời đêm, lớn tiếng nói tiếp:
- Nam Cung huynh và Mai cô nương có trông thấy trên bầu trời thành Tây An hiện đã dâng đầy kiếm khí và sát cơ chăng ?
Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết rúng động cõi lòng, bất giác nhìn theo hướng chỉ của Nhâm Phong Bình, màn đêm bên ngoài vẫn bình thường, song cõi lòng hai người lại ngập đầy khí lạnh.
Nam Cung Bình lẩm bẩm:
- Kẻ sống sót dưới kiếm ...
Mai Ngâm Tuyết trầm giọng:
- Chả lẽ ... Diệp Lưu Ca chưa chết ?
Nhâm Phong Bình buông tiếng thở dài, khẽ gật đầu:
- Tuy y thọ trọng thương, nhưng vẫn chưa chết ...
Nam Cung Bình thừ ra một hồi, chậm rãi nói:
- Lão ta chưa chết ư ?
Giọng nói tuy có vẻ kinh ngạc, song cũng có phần vui mừng.
Nhâm Phong Bình ngạc nhiên nhìn chàng, như nhận thấy tư tưởng của người thiếu niên này quả có phần khác người.
Y lại lớn tiếng nói:
- Diệp Lưu Ca tuy trọng thương nhưng chưa chết, và Lữ Thiên Minh đã rời Chung Nam, hiện "Phi Hoàn" Vi Thất đã xuất động lực lượng khuynh thành truy tìm nhị vị, tại hạ tuy không đủ sức tương trợ, song cũng chẳng nỡ ngồi nhìn, nên mới cốt ý đến đây ...
Nam Cung công tử, mãnh hổ nan địch quần hồ, hơn nữa sư huynh và sư tẩu của huynh đài cũng không cảm thông cho huynh đài, theo ý tại hạ ...
Y thoáng trầm ngâm, chỉ thấy đôi mắt sắc lạnh của Mai Ngâm Tuyết đang chằm chặp nhìn mình, Nam Cung Bình chậm rãi nói:
- Ý của huynh đài phải chăng là định khuyên tại hạ tạm thời lẩn tránh ?
Nhâm Phong Bình mắt đảo quanh, chưa kịp lên tiếng thì Mai Ngâm Tuyết đã cướp lời:
- Sai rồi.
Mặt nàng thoáng vút qua một nụ cười khó hiểu. Nhâm Phong Bình ngạc nhiên nói:
- Tại hạ chính là có ý như vậy, sao cô nương lại bảo là sai ?
- Nếu tôi là tôn giá, tôi phải khuyên y không nên dính dáng vào những thị phi này, bởi phàm người nào dính líu đến Mai Ngâm Tuyết có máu lạnh này, không bao giờ có hậu quả tốt lành.
Mai Ngâm Tuyết bỗng buông tiếng cười khảy nói tiếp:
- Trong lòng tôn giá phải chăng là định nói như vậy ?
Nàng không chờ Nhâm Phong Bình lên tiếng, lại quay sang Nam Cung Bình nói tiếp:
- Nếu tôi là các hạ, tôi cũng tức khắc bỏ đi thật xa, thậm chí đến trước mặt "Phi Hoàn" Vi Thất, cho lão ta biết mình chẳng có chút quan hệ gì với Mai Ngâm Tuyết cả ...
Nói đến đây, nàng bỗng ngửa cổ cười như điên dại:
- Mai Ngâm Tuyết hỡi Mai Ngâm Tuyết ... ngươi quả là kẻ đầy bất hạnh và lại ngu xuẩn, biết rõ người trong chốn võ lâm không bao giờ buông tha cho ngươi, bởi ngươi không phải là người trong "giới hiệp nghĩa", bởi ngươi có tính nết vừa đáng thương hại lại vừa đáng căm thù ... Thế nhưng ngươi cũng nên kiêu ngạo và thỏa mãn, vì một người con gái cô đơn như ngươi, bọn người trong giới hiệp nghĩa đã tung ra cả một lực lượng khuynh thành.
Nam Cung Bình mím chặt môi, mặt thờ thẩn. Đôi mắt Nhâm Phong Bình lấp lánh vẻ kỳ dị, nhìn vị mỹ nhân tuyệt sắc thất thường này, chỉ thấy nàng chợt ngưng tiếng cười, nặng nề buông mình xuống ghế, vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng và kiên nghị dị thường, như thể tất cả tình cảm trong lòng đã phát tiết hết trong trận cười vừa qua, và máu của nàng như đã trở thành băng lạnh thật sự.
Nhâm Phong Bình thầm nhủ:
- Đôi nam nữ này đã không như tình nhân mà lại chẳng giống bạn bè, chẳng hiểu quan hệ như thế nào ?
Quay nhìn Nam Cung Bình, trầm ngâm nói:
- Việc không nên chậm trễ, chẳng hay huynh đài định như thế nào ?
Nam Cung Bình mỉm cười:
- Hảo ý của huynh đài, tại hạ xin tâm lĩnh.
Chương trước | Chương sau