Đoạn ôm quyền thi lễ nói tiếp:
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hai vị hẳn chính là Chỉ Giao Song Kiếm đã từng song kiếm diệt quần xú trên Hoàng Sơn khi xưa và lừng danh trong chốn võ lâm những năm gần đây !
Thạch Trầm thoáng biến sắc mặt, cúi đầu xuống. Quách Ngọc Hà cười nhẹ nói:
- Vãn bối ...
Nam Cung Bình phóng bước đi tới ngắt lời:
- Đây là đại tẩu của vãn bối, còn đây là tam sư huynh của vãn bối, và cũng chính là "Tĩnh Thạch Kiếm Khách" Thạch Trầm trong Chỉ Giao Song Kiếm !
"Phi Hoàn" Vi Kỳ thắc mắc đưa mắt nhìn hai người:
- Đại tẩu ...
Bỗng lại vuốt râu cười vang nói tiếp:
- Đây chả lẽ là Thiết Hán phu nhân ư ? Hay lắm, lão phu tuy ở vùng Tây Bắc hẻo lánh song cũng từng nghe giới giang hồ đồn đại Thiết Hán cưới mỹ nhân, nam quả đúng là Lữ Bố, nữ là Điêu Thuyền ...
Chưa dứt lời xung quanh đã vang lên tiếng cười ồ ầm ĩ.
Nam Cung Bình cũng bất giác cười thầm, tự nhủ:
- Ông lão này tuy tuổi đã gần cổ lai hy, không ngờ nói năng cũng còn thô lỗ như vậy.
Những thấy Nhâm Phong Bình mỉm cười cao giọng nói:
- Trong chốn giang hồ tuy có rất nhiều những kẻ danh bất phù thực, song đệ tử Thần Long thì danh hạ bất hư, như vị Thạch đại hiệp này ngươi gọi Tĩnh Thạch Kiếm Khách quả đúng là ngươi tĩnh như thạch ...
Tuy miệng y ngợi khen Thạch Trầm, song đôi mắt lại chằm chặp nhìn vào mặt Nam Cung Bình và mỉm cười nói:
- Vị huynh đài này tuổi trẻ tài cao nhưng lại kín đáo, đã là môn hạ Thần Long hẳn đại danh vang lừng, chẳng hay cho biết được chăng ?
Nam Cung Bình thấy Thạch Trầm cùng đi với Quách Ngọc Hà mà không có Long Phi trong lòng sớm đã có nhiều điều muốn hỏi, song nghe Nhâm Phong Bình ân cần hỏi han, lại thấy y nhã nhặn lịch thiệp nói năng hoạt bát, tuy chưa bộc lộ võ công, song hẳn rất có lai lịch, bất giác động lòng mến tài, bèn mỉm cười nói:
- Tiểu sinh Nam Cung Bình, mới nhập sư môn sao bì được với đại tẩu và tam ca ...
Quách Ngọc Hà cười nhẹ ngắt lời:
- Vị ngũ đệ này của tôi tuy mới nhập môn, song trội hơn chúng tôi nhiều !
Vi Kỳ bật cười ha hả:
- Đệ tử Thần Long thảy đều là hảo hớn cả, các vị cũng không cần phải khiêm nhường nữa. Lão phu xin hỏi, Thần Long đã chưa chết thì hiện ở đâu ?
Nam Cung Bình thoáng ngấm nghĩ lựa lời. Quách Ngọc Hà đã thở dài não nuột nói:
- Gia sư tuy có lẽ hãy còn trên dương thế, nhưng hành tung của lão nhân gia ấy thì chúng vãn bối không biết !
"Phi Hoàn" Vi Kỳ trố mắt kinh ngạc, Quách Ngọc Hà lại nói tiếp:
- Tối hôm qua chúng vãn bối đã ở trên hoang sơn tìm kiếm sư phụ, lại lo cho sự an nguy của ngũ đệ ...
Vi Kỳ khẽ nhíu mày:
- Chả lẽ các vị không ở cùng một nơi ư ?
Quách Ngọc Hà lại buông tiếng thở dài:
- Thưa không !
Vi Kỳ chợt sầm ánh mắt, quay sang Nam Cung Bình gằn giọng nói:
- Lệnh sư chưa biết sống chết, tông tích chẳng rõ, vậy mà không đi tìm kiếm, lại ở đây lo tang sự người khác ... Hừ hừ, vậy là đệ tử gì chứ ?
Nam Cung Bình ngớ người, tuy rất muốn giải thích, song sự thể quá phức tạp và ảnh hưởng rất nhiều đến thanh danh của sư phụ trong nhất thời làm sao giải thích rõ được ?
Quách Ngọc Hà khẽ thở dài:
- Dẫu sao thì ngũ đệ cũng còn trẻ, lại ...
Lại buông tiếng thở dài rồi im bặt. "Phi Hoàn" buông tiếng cười khảy, không thèm nhìn Nam Cung Bình nữa, vuốt râu nói:
- Lão phu cũng từng nghe danh "Thiết Hán" Long Phi từ lâu, sao giờ không thấy ở đây ?
Nam Cung Bình vốn lòng khoáng đãng, không hề bận tâm đến lời lẽ của Quách Ngọc Hà và thái độ của Vi Kỳ, chàng thầm nhủ:
- Mình đang định hỏi về hành tung của đại ca, lão hỏi trước càng hay !
Trong số chỉ có "Vạn Lý Lưu Hương" Nhâm Phong Bình là bàng quan tọa thị, y thầm nhủ:
- Giữa những đệ tử của Thần Long này chả lẽ có mâu thuẫn chi đó ?
Bất giác khóe môi hé nở một nụ cười khó hiểu. Chỉ thấy Quách Ngọc Hà đảo tròn mắt như muốn nói lại thôi, Vi Kỳ chau mày thầm nhủ:
- Hành tung của Long Phi chả lẽ cũng có sự mờ ám ư ?
Bỗng trầm giọng nói:
- Long thế huynh đã đi đâu vậy ?
Quách Ngọc Hà khẽ buông tiếng thở dài:
- Đại ca vãn bối ... Ôi ! Đại ca vãn bối cùng với tứ muội đi sau, chẳng hiểu sao giờ vẫn chưa đến.
Đoạn lại buông tiếng thở dài, đưa tay ôm mặt cúi đầu xuống, thái độ thị như có nhiều ẩn khúc, lại như có rất nhiều bí ẩn không nói ra được.
Nam Cung Bình thoáng chau mày, lòng hết sức nghi hoặc, chỉ nghe "Phi Hoàn Ngụy Long" Vi Kỳ nói:
- Sao Long thế huynh không đi với đại tẩu, mà lại đi với một người con gái khác ?
Quách Ngọc Hà não nùng:
- Vãn bối ... cũng không biết !
Vi Kỳ nhướng mày, bỗng thấy trong gió cát có một cỗ xe rất nhỏ cửa phủ màu trắng từ từ đi tới, kéo xe cũng là một chú ngựa non trông từ xa như không có người điều khiển, song đến gần thì thấy một bàn tay thon thả trong màn xe thò ra nắm lấy dây cương. Màn xe tuy trắng tinh, song bàn tay ấy lại còn trắng hơn.
Nam Cung Bình thoáng biến sắc mặt, Quách Ngọc Hà đưa mắt nhìn chàng như cười như không, nói:
- Con gái nhà ai ở trong xe, ngũ đệ có quen không ?
Vừa dứt lời chỉ thấy màn xe vén lên, một mỹ nhân tuyệt sắc tóc dài óng ả, ánh mắt như làn thu ba, duyên dáng nghiêng người đứng dựa vào mui xe.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, đoạn chằm chặp nhìn Nam Cung Bình và nói:
- Này, đã nói xong chưa vậy ?
Tất cả quần hào võ lâm vốn đang xầm xì bàn tán bởi những lời lẽ của Quách Ngọc Hà, giờ nghe tiếng đều im bặt, mấy ngàn ánh mắt cùng hướng về mỹ nhân tuyệt sắc. Khi nãy trông thấy Quách Ngọc Hà, mọi người đã cho rằng tuyệt sắc thiên hạ, ngờ đâu nữ lang này còn đẹp hơn Quách Ngọc Hà gấp mấy lần.
Mai Ngâm Tuyết đã hiện thân trong lúc này khiến Nam Cung Bình lặng người thốt chẳng nên lời.
- Tưởng ngũ đệ đi đâu, thì ra ...
Quách Ngọc Hà cười khẽ, đổi giọng nói tiếp:
- Vị tiểu muội này đẹp thật ! Ngũ đệ khá lắm, chỉ trong một ngày đã làm quen được một mỹ nhân thế này, và lại hết sức thân mật ...
"Ngụy Long" Vi Kỳ buông tiếng cười khảy, trầm giọng nói:
- Nhâm đại hiệp, Thạch thế huynh, lão phu hạ xá ở trong thành Tây An, cạnh tháp Đại Nhạn, kính mời lát nữa đến chơi.
Đoạn quay đi, không thèm đếm xỉa đến Nam Cung Bình, ôm quyền vòng quanh quần hào tứ phía, cao giọng nói:
- Các vị từ xa đến vất vả, hãy cùng lão phu vào thành uống vài chung rượu nhạt.
Nói xong rẽ đám đông sải bước bỏ đi, quần hào láo nháo, lục tục giải tán, bỏ lại nhang nến giấy tiền bừa bộn trên mặt đất.
Nam Cung Bình nghe lòng uất nghẹn, chàng vốn tính cao ngạo, làm sao chịu được nỗi khuất nhục như vậy, song khổ nỗi lại không thể nào giải thích được.
Quách Ngọc Hà khom mình thi lễ với Vi Kỳ và mặt phảng phớt nụ cười đắc ý, mãi đến khi Vi Kỳ đi xa, thị mới đủng đỉnh đi đến trước cỗ xe cười nói:
- Vị tiểu muội này tôn tánh đại danh, cần gặp ngũ đệ có việc gì vậy ?
Mai Ngâm Tuyết vẫn đứng dựa vào mui xe, ánh mắt hờ hửng nhìn Quách Ngọc Hà, tay vẫn nhẹ nghịch ngợm dây cương như không hề nghe câu hỏi của thị.
Nam Cung Bình than thầm, vội bước tới nói:
- Đây chính là đại tẩu của tại hạ, còn Mai cô nương đây là ... là ...
Chàng ngập ngừng, làm sao thố lộ lai lịch của Mai Ngâm Tuyết được ?
Quách Ngọc Hà thản nhiên mỉm cười:
- Mai cô nương, ngũ đệ chúng tôi quen được cô nương, đại tẩu này cũng hết sức vui mừng.
Mai Ngâm Tuyết buông tiếng cười khảy, nguýt xéo thị và nói:
- Lão già kia bỏ đi như vậy có lẽ cô nương càng vui mừng hơn phải không ?
Quách Ngọc Hà ngẩn người, sắc mặt đột biến.
Nam Cung Bình vốn tôn trọng vị đại tẩu này, song chàng cũng hiểu rất rõ tính khí của Mai Ngâm Tuyết, lúc này chàng đứng cửa giữa thật hết sức khó xử, đành cười giả lả nói:
- Đại tẩu, đại ca đã đi đâu rồi vậy ?
Quách Ngọc Hà trừng mắt nhìn Mai Ngâm Tuyết, bỗng quay phắt đi và nói:
- Hãy đi mà hỏi tứ muội của ngươi !
Nam Cung Bình ngớ người thầm nhủ:
- "Vậy là sao ?" Ngoảnh lại thấy Thạch Trầm đang đứng thờ thẩn, như không hề hay biết mọi sự xảy ra xung quanh. Nhâm Phong Bình thì đứng chắp hai tay sau lưng, miệng tủm tỉm cười. Quần hào võ lâm tuy đại đa số đã bỏ đi, song cũng còn rất nhiều ngươi đứng xem từ xa, và một số đại hán áo đen đang vội vã thu dọn bàn tế, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía họ.
Nam Cung Bình bỗng thấy hai bóng ngươi nhanh như chớp lướt tới, dừng lại trước cỗ xe, thì ra là Dân Sơn Nhị Hữu.
Dân Sơn Nhị Hữu chòng chọc nhìn vào Mai Ngâm Tuyết như bị nam châm hút chặt, một hồi thật lâu, Trường Tôn Không mới lẩm bẩm nói:
- Cách biệt mười năm, thật không ngờ hôm nay lại gặp gương mặt này nơi đây !
Chương trước | Chương sau