Công tử của Nam Cung thế gia đã đến thành Lâm Đồng !
Nguồn tin ấy như cơn gió lốc làm chấn động cả thành Lâm Đồng, có kẻ ngưỡng mộ thân thế của chàng, cũng có kẻ ganh tị, có kẻ ngưỡng mộ danh tiếng của chàng, cũng có kẻ ganh ghét. Các chị em điệu đàng thì muốn xem phong thái của chàng, còn các chị em mê bạc thì mơ tưởng đến tài sản kếch xù của gia đình chàng.
Trong Khoái Tụ Lâu đầy những người khao khát chờ gặp Nam Cung công tử, các món cao lương mỹ vị chất đầy trên bàn trước mặt chàng, chàng bắt đầu cảm thấy hối hận về sự phô trương của mình.
Người nào đến thành Lâm Đồng đều biết hồ nước nóng Huê Thanh danh tiếng, Mai Ngâm Tuyết sau khi tắm xong tại hồ nước ấy, trang điểm qua loa cũng làm chấn động cả thành Lâm Đồng.
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mọi người cơ hồ đều không tin vào mắt mình, kiếp này lại được trông thấy một mỹ nhân như thiên tiên thế này.
Những kẻ không được vinh dự tham dự buổi tiệc khoản đãi thì bu quanh bên ngoài Khoái Tụ Lâu, họ chỉ có thể loáng thoáng trông thấy bóng dáng của Nam Cung Bình, song như vậy cũng đủ cho họ về nhà khoe khoang với vợ con rồi.
Trong tiếng đàn ca huyên náo, trên Khoái Tụ Lâu bỗng rón rén đi xuống một thiếu niên anh tuấn, y phục của chàng sạch sẽ, chỉ không sang trọng, thần thái hiên ngang nhưng không kiêu căng.
Chàng thiếu niên đi xuống lầu, kéo một gã phổ ký đến gần khẽ hỏi:
- Hôm nay có một đại hán uy mãnh râu xồm cùng ba thiếu niên nam nữ đến Lâm Đồng chăng ?
Gã phổ ký cung kính lắc đầu. Chàng thiếu niên trầm giọng nói:
- Hãy đi hỏi thăm !
Gã phổ ký cung kính gật đầu. Chàng thiếu niên lại hỏi:
- Cỗ quan tài đã được đặt để xong chưa ? Lão trượng tiểu điếm ấy đã mời đến đây chưa ?
Gã phổ ký biến sắc mặt, trong lúc này có ai lại nhớ đến một lão già chủ quán trong hẻm vắng.
Chàng thiếu niên cũng thoáng biến sắc mặt, trong đám đông bỗng có người lớn tiếng reo:
- Xem kìa, chính là Nam Cung công tử đó !
Rồi thì tiếng reo hò vang lên ầm ĩ, song Nam Cung Bình đã rón rén từ cửa sau phóng ra ngoài.
Nhờ vào đêm tối chàng lẩn tránh đám đông, đi đến con hẻm hẻo lánh nọ. Lạ thay sao trước cửa tiểu điếm lại đông người xúm quanh thế này ?
oo Mưa bụi mịt mờ phủ trùm con cổ đạo đìu hiu, một đoàn người đưa đám tang từ thành Lâm Đồng đi về phía khu nghĩa trang lớn ở thành Tây An.
Đoàn người rất dài, cỗ xe tang rất trang nghiêm và sang trọng, những đóa hoa trắng phau xung quanh, vô số văn liễn theo sau đội nhạc tang, thậm chí những chú ngựa kéo xe cũng bước đi một cách nặng nề.
Ai đã chết ? Những kẻ thắc mắc bèn tìm xem tên họ trên văn liễn:
"Đồ Công thiên cổ" một cái tên rất xa lạ, mọi người lại càng thêm lấy làm lạ.
Một thiếu niên tuấn tú hào hoa y phục toàn đen trang nghiêm đi đầu, có người biết chàng chính là công tử Nam Cung Bình của Nam Cung thế gia.
Nhưng điều lạ lùng là chàng xuất táng cho ai ?
Nam Cung Bình khi trông thấy thi thể của lão chủ quán, lòng hết sức trĩu nặng và đau đớn, tuy chàng không biết được nguyên nhân cái chết của ông lão tội nghiệp ấy, song linh tính cho biết, lão chủ quán đã vì chàng mà chết.
Nam Cung Bình sau một đêm dài trăn trở, chỉ đành với niềm vinh sự của sự chết để an ủi cho vong linh của lão chủ quán dưới chín suối.
Cuối cùng thành quách hùng vĩ của cổ thành Tây An đã hiện ra trong tầm mắt, bỗng phía trước mặt nhốn nháo lên, Nam Cung Bình cắm cúi bước đi, bất giác thoáng cau mày, chỉ thấy một hán tử y phục toàn trắng như để tang sải bước đi tới, đến gần Nam Cung Bình liền quỳ sụp xuống đất.
Nam Cung Bình vừa sửng sốt thì hán tử áo trắng đã cung kính nói:
- Tiểu nhân Ngụy Thừa Ân nhờ được sự che chở của công tử hiện đang quán xuyến hiệu buôn cho công tử tại thành Tây An ...
Nam Cung Bình chợt hiểu:
- À, lúc này không phải lúc chuyện vãn.
Ngụy Thừa Ân sợ sệt nói tiếp:
- Chúng tiểu nhân hay tin hôm qua, nên đã ra ngoài thành đón tiếp linh xa của Đồ lão gia và cúng tế, nào ngờ ...
Nam Cung Bình ngoái lại nhìn đoàn người phía sau, ôn tồn nói:
- Tôn giá đã phải vất vả quá, hãy đứng lên đi.
Chân vẫn tiếp tục tiến tới, đi được vài bước, bỗng liếc thấy ven đường phía trước có mười mấy chiếc bàn to sắp thành hàng dài, trên bàn tất nhiên là vật cúng tế nhang nến, song giờ đây đã rối tung lên, thậm chí có mấy chiếc bàn cũng bị đập vở.
Chàng lại thoáng cau mày, chỉ thấy Ngụy Thừa Ân vẫn với bộ mặt nhăn nhó đi theo bên cạnh, bèn trầm giọng hỏi:
- Ở đây đã xảy ra sự cố gì ?
Ngụy Thừa Ân buông hai tiếng đằng hắng, cúi đầu đáp:
- Chúng tiểu nhân hôm qua được biết thiện cử này của công tử, lập tức đang đêm lo liệu việc đón tiếp linh xa và cúng tế, nào ngờ thật hết sức không may, thành Tây An cũng có người lo một đám táng khác, và tổ chức hết sức long trọng, cơ hồ mua sạch những vật cúng tế khắp thành Tây An. Chúng tiểu nhân phải ra giá cao mới lục tìm được một ít, vậy đã là sơ sài lắm rồi.
- Các vị đã phải vất vả quá, có lòng như vậy là đủ rồi !
Lời nói và thái độ của Nam Cung Bình rất hòa nhã, Ngụy Thừa Ân như không ngờ vị Nam Cung công tử giàu khét tiếng này lại khách sáo như vậy, bất giác ngẩn ra giây lát mới nói:
- Công tử tuy đại lượng không trách tội tiểu nhân, song chúng tiểu nhân rất là sợ hãi, chỉ e linh xa đến sớm nên đã chờ ở đây từ tối hôm qua, mãi đến trước đây một hai giờ bỗng trên đường bụi tung mịt mù, chúng tiểu nhân tưởng đâu linh xa đã đến, nào ngờ ...
Nam Cung Bình thoáng cau mày trầm giọng:
- Việc cúng tế linh xa mà cũng có người quấy nhiễu ư ?
Ngụy Thừa Ân buông tiếng thở dài:
- Trong bụi mù có bảy tám con tuấn mã phóng nhanh đến, người trên ấy tất cả y phục màu đen, khăn đen chít đầu, bên yên ngựa có đeo một chiếc bao nải dài bằng vải đen, trước đầu ngựa cắm một lá cờ nhỏ màu đỏ, người nào cũng mày rậm mắt to, bụi bám đầy mặt và ngựa ra chiều rất hối hả.
Nam Cung Bình thoáng ngạc nhiên thầm nhủ:
- Những người ấy chả lẽ là tiêu đầu của Hồng Kỳ Tiêu Cục, môn hạ của Tư Mã Trung Thiên hay sao ?
Chỉ nghe Ngụy Thừa Ân lại nói:
- Tiểu nhân thấy họ như vậy biết ngay là quân bất chính, bèn lẩn tránh từ xa.
Nam Cung Bình buông tiếng hừ mũi, miệng tuy không nói, song trong lòng hết sức không vui, thầm nhủ:
- Những người ấy phải bôn ba gió bụi để bảo vệ tài sản cho khách hàng, tạo ra đồng tiền một cách chính đáng, sao lại là quân bất chính ?
Ngụy Thừa Ân nói tiếp:
- Nào ngờ bọn người ấy từ xa trông thấy chúng tiểu nhân, liền cùng phóng xuống ngựa và vội vàng chạy đến quỳ xuống đất, lớn tiếng nói:
"Lão gia, chúng vãn bối đã đến muộn rồi" và nằm mọp trên đất khóc rống lên.
Nam Cung Bình ngớ người. Ngụy Thừa Ân nói tiếp:
- Chúng tiểu nhân đều rất lấy làm lạ, nên đến gần hỏi họ là đến tống táng ai, nào ngờ bọn họ sau khi xem kỹ linh vị liền tức giận đứng cả lên và buông lời mắng chửi thậm tệ. Lúc ấy tiểu nhân đã nói đó là do các vi tự lầm tưởng, sao lại mắng người, bọn họ nghe nói vậy liền động thủ đánh chúng tiểu nhân, chúng tiểu nhân không phải là đối thủ, có người đã bị đả thương trầm trọng, phải khiêng về điều trị. Sau khi bọn họ bỏ đi, những người không bị thương mới thu dọn lại và ở đây chờ công tử ... cho nên mới bừa bộn thế này, những mong công tử thứ tội cho.
Y vừa nói xong những hán tử áo trắng đứng xung quanh lập tức quỳ hết xuống đất.
Nam Cung Bình quét mắt nhìn, thấy những người này tuy chưa thọ thương, song dáng vẻ hết sức thiểu não, bên ôn tồn nói:
- Xin các vị hãy đứng lên !
Song trong lòng vô cùng tức giận thầm nhủ:
- Bọn kỵ sĩ Hồng Kỳ ấy sao lại ngang tàng thế này, do tự minh sơ ý lầm lẫn sao lại trút giận lên đầu kẻ khác ? Việc này phải hỏi Tư Mã lão tiêu đầu mới được !
Sau khi cúng tế qua loa, đội ngũ lại tiếp tục lên đường. Nam Cung Bình chợt nghĩ:
- Hồng Kỳ Tiêu Cục đã được sáng lập từ lâu, rất có thiện danh trong chốn võ lâm, "Thiết Kích Hồng Kỳ" Tư Mã Trung Thiên hiệp danh lừng lẫy, môn nhân tiêu đầu dưới tay ông hẳn không bao giờ ngang tàng vô lễ như vậy, có lẽ bọn phổ ký kia đã quen thói kiêu cuồng buông lời xúc phạm người ta trước, khi nãy mình đã quá nóng nãy, chưa tìm hiểu kỹ sự tình đã vội trách tội người ta, trong tương lai làm sao có thể kết bạn trong giới giang hồ, làm sao dấn chân được trong chốn võ lâm ?
Chàng nghĩ vậy bất giác toát mồ hôi lạnh. Nam Cung Bình vốn tính công chính, việc gì cũng tự trách mình trước rồi hẳn trách kẻ khác, chưa bao giờ kiêu căng vì sự hiển hách của gia thế và sư môn, nếu mình có lỗi, chàng sẵn sàng cầu xin tha thứ, dù là đối với kẻ có địa vị thấp hèn, giờ đây nghĩ đến mình suýt nữa đã trở thành kẻ cậy thế hiếp người, lòng không khỏi bàng hoàng sợ hãi.
Càng đến gần thành Tây An, Nam Cung Bình bất giác lại nghĩ:
- Kỵ sĩ Hồng kỳ đã vội vã đến dự đám tang, chẳng rõ vị tiền bối võ lâm nào trong giới giang hồ lại quy tiên ... Ôi ! Những năm gần đây các bậc lão thành trong giới võ lâm đã tan tác điêu linh, chốn giang hồ khó tránh khỏi xảy ra biến loạn.
Lòng chàng lại trở nên trĩu nặng đầy cảm khái ...
Bỗng nghe một tiếng quát lớn, rồi thì vô số tiếng quát vang lên đinh tai nhức óc.
Trong cơn kinh nghi, Nam Cung Bình bất giác tăng nhanh cước bộ, chỉ thấy phía trước cát bụi mịt mù, loáng thoáng hiện ra vài bóng người, chốc lát đã rõ ràng, đủ thấy cước trình đôi bên đều rất nhanh.
Nam Cung Bình chững bước, những người phía trước đã tản ra thành hàng ngăn cản mất lối đi. Người đứng đầu mặc áo màu huyền, sắc mặt rất nhợt nhạt, song đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Nam Cung Bình lạnh lùng nói:
- Xin huynh đài hãy tạm dừng cước !
Đoàn người dài dằng dặc lập tức dừng lại, chỉ có tiếng nhạc thê lương vẫn tiếp tục vang lên.
Nam Cung Bình quét mă l nhìn, đoạn ôm quyền nói:
- Có điều chi chỉ giáo ?
Ánh mắt sắc bén của người áo huyền lướt qua vai Nam Cung Bình, nhìn vào những chữ trên bức liễn sau lưng chàng, nụ cười trên mặt chợt tắt, trầm giọng nói:
- Huynh đài hẳn là người chủ sự ?
- Không dám.
- Tại hạ có một điều thỉnh cầu.
- Xin cứ nói !
- Chẳng hay huynh đài có thể đi vòng sang phía tây được chăng ?
Nam Cung Bình thoáng ngẫm nghĩ:
- Cửa đông chẳng ở ngay trước mặt đó sao ?
Người áo huyền nhếch môi cười kiêu ngạo lẫn khinh miệt:
- Không sai, cửa đông ở ngay trước mặt nhưng nơi đó hiện có rất nhiều bằng hữu giang hồ đang cử hành đại lễ cúng tế một vị tiền bối võ lâm, nếu huynh đài không đổi hướng đi e có điều chẳng tiện.
Nam Cung Bình khẽ nhíu mày:
- Không tiện ư ? Nếu tại hạ đổi hướng thì e cũng có điều không tiện, dương quan đại đạo ai cũng có thể đi, xin huynh đài thứ cho tại hạ không thể vâng mạng.
Người áo huyền đưa mắt nhìn Nam Cung Bình từ trên xuống dưới thoáng sầm mặt nói:
- Nếu huynh đài không chịu đổi hướng đối với tại hạ thì chẳng hề gì, nhưng các vị bằng hữu giang hồ tính rất nóng nẩy ...
Chương trước | Chương sau