pacman, rainbows, and roller s
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 94 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 7 - Quá khứ tựa khói mây

↓↓

- Đúng vậy !

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nam Cung Bình chầm chậm quay lại, trong tay cầm một mảnh giấy màu vàng nhạt, xem kỹ hai lượt, mặt hé nở nụ cười vui mừng, song lại có vẻ băn khoăn, đoạn nhét vào lòng.


Mai Ngâm Tuyết tay bợ cỗ quan tài nên không thể xem được, bèn thắc mắc cất tiếng :


- Này !


Nam Cung Bình vờ ngạc nhiên :


- Gì vậy ?


Mai Ngâm Tuyết buông tiếng hừ hậm hực, hai tay giơ cỗ quan tài đẩy sang cho Nam Cung Bình. Khi Nam Cung Bình đón lấy thì nàng đã lướt ra ngoài cửa.


Mai Ngâm Tuyết vô cùng bực tức, thật không muốn đếm xỉa đến Nam Cung Bình nữa, nàng đi một hồi lâu, không dằn được lại ngoái đầu nhìn, lúc ấy Nam Cung Bình đang tỉ mỉ xem hình vẽ trên hai tảng đá, xem xong chàng ung dung đi tới.


Mai Ngâm Tuyết càng thêm tức tối, lại bước tới hai bước, đoạn không dằn được ngoảnh lại nói :


- Các hạ có chịu nói hay không ?


Nam Cung Bình vờ ngơ ngác :


- Nói gì kia chứ ?


Mai Ngâm Tuyết buông tiếng hừ mũi, nhún mình phóng vút đi vài trượng. Nam Cung Bình phì cười, nào ngờ nàng lại phóng vút trở về, lớn tiếng nói :


- Trên mảnh giấy kia đã viết những gì hả ?


Nam Cung Bình mỉm cười :


- Cô nương muốn xem sao không chịu nói sớm ? Không nói thì làm sao tại hạ biết được chứ ?


Chàng tay phải bợ quan tài, đưa tay trái xòe ra, thì ra mảnh giấy đã nằm trong lòng bàn tay, Mai Ngâm Tuyết chú mắt nhìn thừ ra một hồi, bất giác buông tiếng thở dài tự nhủ :


- "Mình tuy xinh đẹp, nhưng chưa chắc ai đã mê mình. Mình tuy thông minh, nhưng người ta cũng chưa chắc đã ngu hơn mình..." Đưa mắt nhìn Nam Cung Bình, lòng chẳng rõ là sầu, là giận hay là vui ? Đưa tay lấy mảnh giấy mở ra xem, chỉ thấy trên ấy viết tám chữ đỏ :


- Thiên Đế giữ khách, Thần Long vô sự.


Mai Ngâm Tuyết kinh ngạc :


- Thần Long vô sư..... "Bất Tử Thần Long" hãy chưa chết ư ?


Nam Cung Bình mỉm cười :


- Không bao giờ chết được.


Mai Ngâm Tuyết ngẩn lên nhìn chàng, trầm ngâm nói :


- Hai chữ "Thiên Đế" là nghĩa làm sao ?


- Tất nhiên là danh hiệu của một vị lão tiền bối võ lâm nào đó, ngoài ra chả lẽ...


Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng ngắt lời :


- Là ai ? Các hạ từng nghe nói trong giới võ lâm có ai tên là "Thiên Đế" hay không ?


Nam Cung Bình thoáng ngẩn người, Mai Ngâm Tuyết nói tiếp :


- Có thể...


Nàng vốn định nói "Thiên Đế" có thể là "thế giới cực lạc" mà kẻ thù đã cố tình dùng để chế nhạo và lừa dối họ, hoặc cũng có thể là bạn bè dùng để an ủi họ.


Song nàng thấy thần sắc của Nam Cung Bình, bỗng lại không nỡ nói ra, bèn đổi giọng nói :


- Thiên Đế ! Tôi chưa từng nghe nói đến cái tên ấy bao giờ !


Lúc sắp xuống núi, bỗng nàng lại cười :


- Chúng ta hãy theo lối đi nhỏ xuống núi tốt hơn !


Nam Cung Bình ngạc nhiên :


- Sao vậy ?


Mai Ngâm Tuyết đưa tay vén tóc, cười nhẹ:


- Tôi như vậy có gặp người được chăng?


Nam Cung Bình liếc mắt nhìn nàng, mái tóc huyền óng ả, đôi mắt trong sáng, gương mặt nhợt nhạt qua ánh nắng soi rọi giờ đã ửng hồng, phối hợp với chiếc áo dài trắng như tuyết, thật xinh đẹp tuyệt trần, nào có điểm gì không gặp được người, chàng bất giác phì cười thầm nhủ :


- Như vậy mà còn không gặp được người, những người con gái khác hẳn phải chui xuống đất trốn hết quá !


Lúc này chàng được tin Thần Long bình an, tuy chưa biết hành tung của các sư huynh song sớm muộn gì rồi cũng sẽ gặp, nên tâm của chàng hết sức thanh thản, cùng Mai Ngâm Tuyết theo lối đi nhỏ xuống núi.


Vào lúc gần hoàng hôn, hai người đã có mặt tại thành Lâm Đồng, trên đường phố tấp nập người qua lại, mùi thức ăn thơm phức từ các tửu quán ăn bay ra, Nam Cung Bình tay bợ quan tài lẩm bẩm than :


- Quan tài này nặng thật, thảo nào sư phụ phải tốn biết bao tâm lực mới tìm được người khiêng, vậy mà không được bao lâu họ cũng bỏ đi.


Mai Ngâm Tuyết đi sát bên cạnh, nghe nói liền chớp mắt mỉm cười bí ẩn, nhưng Nam Cung Bình không trông thấy, chàng nói tiếp :


- Cô nương biết trong số những người khiêng quan tài có cả giới lục lâm hoàn lương...


Chưa dứt lời chợt thấy mọi người trên phố đều trân trối nhìn mình. Một thiếu niên anh tuấn hiên ngang lại bợ một cỗ quan tài trên tay cùng một thiếu nữ diễm tuyệt song trang phục lại hết sức kỳ dị sóng vai đi giữa phố thị đông đúc, nếu không gây sự chú ý, trừ phi mọi người đều đui mù cả.


Nam Cung Bình bất giác đỏ mặt, cúi đầu xuống khẽ nói :


- Phải chi theo đường lớn xuống núi thì đã đón được xe rồi !


Mai Ngâm Tuyết vẫn ra chiều thản nhiên mỉm cười :


- Nếu các hạ sợ người nhìn, hai bên đường thiếu gì tiệm quán...


Lời nói như có ý tôi đã bị người nhìn đến rồi.


Nam Cung Bình cắm cúi rẽ vào lề đường nói:


- Đúng, đúng...


Những thấy trên ngưỡng cửa một ngôi tửu lầu lớn nhất có tấm bảng hiệu màu đỏ tươi viết chữ đen rất to "Bình Ký Khoái Tụ Lâu" và tất cả cửa sổ đều sơn hai màu đỏ đen, khác hẳn với những tửu lầu khác. Nam Cung Bình thoáng biến sắc mặt, song vẫn đi thẳng vào.


Nhưng chàng chưa đến gần cửa thì một gã phổ kỵ mảnh khảnh đã tiến ra, song không phải đón tiếp mà là dang hai tay ra cản chàng lại.


Nam Cung Bình chưng hửng.


- Làm gì thế này?


Gâ phổ kỵ hống hách lạnh lùng nói:


- Ngươi định làm gì?


- Tất nhiên là vào ăn uống nghỉ ngơi.


Nam Cung Bình miệng nói vậy nhưng trong lòng hết sức lấy làm lạ thầm nhủ:


- Sao tửu lầu này lại tiếp khách chểnh mảng như thế nhỉ?


Bất giác nói tiếp:


- Chả lẽ tửu lầu của các người không buôn bán hay sao?


Gã phổ kỵ cười khảy:


- Có buôn bán chứ! Nhưng khách mang theo quan tài thì chúng tôi không bao giờ đón tiếp!


Nam Cung Bình vỡ lẽ, bèn cười nói:


- Nhưng... quan tài của ta trống rỗng, không tin ta có thể mở ra cho ngươi xem!


Chàng vừa định đặt quan tài xuống, nào ngờ gã phổ ky đã đưa tay xô chàng và gằn giọng nói:


- Trống cũng không tiếp.


Gã phổ kỵ tuy gầy gò song cũng có chút sức lực, hiển nhiên cũng có học qua vài miếng võ nghệ.


Lúc này đã có một số người xúm quanh, Nam Cung Bình nhíu mày, cơn giận tràn lên, song quét mắt nhìn quanh, sau cùng dằn nén lửa giận, ôn tồn nói:


- Tại hạ có quen biết với quý chưởng quầy, xin hãy thông cảm cho, tại hạ sẽ để quan ở...


Chàng chưa nói dứt lời, gã phổ ky đã giận dữ quát:


- Quen với chưởng quầy cũng không được, đi mau... đi mau.. Mai Ngâm Tuyết như cũng nhận thấy Nam Cung Bình không muốn sinh sự, bèn kéo tay áo chàng và nói:


- Đây không được thì chúng ta đi sang chỗ khác.


Hai người bèn tách đám đông bỏ đi, chỉ nghe gã phổ ký vẫn lớn tiếng mắng:


- Không chịu hỏi thăm xem đây là chỗ nào ? Ai đã mở ? Công tử của bọn này là ai ? Còn dám đến đây quấy nhiễu nữa, không đây cho gãy giò...


Mai Ngâm Tuyết liếc nhìn Nam Cung Bình, thấy chàng vẫn bình thản chẳng chút tức giận, lòng hết sức lấy làm lạ, nào ngờ đi sang một tửu lầu khác, phổ ky lại nói :


- Những người khách mà Khoái Tụ Lâu không tiếp thì tiểu điếm cũng không dám tiếp.


Liên tiếp ba tửu điếm khác cũng vậy, đôi mày kiếm của Nam Cung Bình nhướng lên dần, những kẻ nhàn rỗi theo sau chàng thì thầm cười ngạo, càng khiến chàng bực tức hơn.


Thế nhưng chàng vẫn không phát tác mãi đến khi rẽ qua một con hẻm vắng mới có một tiểu điếm chịu đón tiếp họ. Lão chủ quán già nua bày chén đũa cho họ và thấp giọng nói :


- Lẽ ra khách mà Khoái Tụ Lâu không tiếp chúng tôi cũng chẳng muốn giữ lại, nhưng... Ôi khách quan trẻ thế này, lại đưa theo nhân quyến... Ôi, nghe đâu họ có một vị công tử gia rất trượng nghĩa khinh tài, tiếng tăm lừng lẫy, ngũ hồ tứ hải đâu cũng có bạn, khi nãy công tử đã gặp có lẽ là Vưu nhị gia, vị Vưu nhị gia ấy chính là từ Chiêu Tụ Anh Hùng Quán của vị công tử gia kia mà ra, nghe đâu có theo vị công tử gia kia học được vài môn võ nghệ, tuy là phổ ký nhưng ngay cả chưởng quầy của họ cũng không dám trêu vào... Ôi ! Quả đúng là gia nô của thừa tướng chẳng khác nào quan thất phẩm !


Lão chủ quán nói một tràng dài thì đã bầy xong thức ăn, song Nam Cung Bình vẫn thản nhiên chẳng tỏ vẻ gì cả.


Mai Ngâm Tuyết nghe xong những lời của lão chủ quán, vốn cũng hơi lấy làm lạ, nhưng sau đó lại bất giác nực cười.


Nam Cung Bình ăn được hai miếng bỗng hỏi lấy giấy bút, viết mấy dòng chữ rồi cẩn thận xếp lại, đi ra cửa trao cho một gã hán tử nhàn rỗi, nói khẽ vài câu rồi quay trở vào.


Mai Ngâm Tuyết nhìn chàng tủm tỉm cười, chẳng thắc mắc hỏi về hành động của chàng, mà cũng ra chiều hết sức tin tưởng.


Hai người bình thản ăn uống, hồi sau bỗng có một hán tử trung niên y phục sang trọng, da dẻ trắng trẻo loạng choạng đi vào gặp Nam Cung Bình liền chắp tay xá dài chưa kịp lên tiếng, ngoài cửa bỗng lại có một người chạy ùa vào, đến trước Nam Cung Bình quỳ sụp xuống dập đầu lạy, thì ra là gã phổ ký mảnh khảnh "Vưu nhị gia".


Nam Cung Bình đảo quanh mắt, đoạn chầm chậm đứng lên nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Đời đời kiếp kiếp

Đời đời kiếp kiếp

"Thời buổi nào rồi mà còn tin chuyện đời đời kiếp kiếp, phải không?" Tỉ như

30-06-2016
Đêm tân hôn

Đêm tân hôn

Với mỗi cặp vợ chồng, đêm tân hôn để lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ, đáng trân

30-06-2016
Yêu lại từ đầu

Yêu lại từ đầu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Tình không đong đếm

Tình không đong đếm

Trong lá số tử vi, cung Phu Thê chỉ vợ chồng được coi là cung quan trọng, còn bạn bè

28-06-2016
Thằng đĩ

Thằng đĩ

- Ta nói mi nghe: một khi tình yêu có nguy cơ tan vỡ, thì tìm cớ chuồn đi, đừng để bị

24-06-2016