Insane
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 3 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 7 - Quá khứ tựa khói mây

↓↓

- Qua võ công tôi nhận ra lai lịch của y, lời lẽ và thái độ tôi đoán ra ý định của y, có chi lạ đâu mà các hạ thắc mắc ?

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Giọng điệu của nàng rất bình thản, hệt người nào cũng có thể suy đoán được.


Địch Dương thầm thở dài nhủ :


- "Quả là một thiếu nữ thông minh trí tuệ." Đồng thời bật cười nói :


- Quả là một thiếu nữ thông minh trí tuệ !


Lòng y nghĩ sao thì miệng nói vậy, song giọng điệu thì khác xa với ý nghĩ trong lòng.


Nam Cung Bình quay sang Địch Dương :


- Các hạ chẳng haỵ..


- Không sai, như vị cô nương nãy đã nói, khi nãy tại hạ quả đã có gặp lệnh sư huynh, hiện y hãy còn trên núi, giờ trời đã sáng tỏ các hạ hãy lên tìm đi !


Địch Dương thoáng dừng, không chờ người khác lên tiếng, lại cười to nói tiếp :


- Tại hạ là Địch Dương, hôm nay được gặp huynh đài thật hết sức vui mừng, mong mai này còn có ngày gặp lại...


Nam Cung Bình tiếp lời:


- Sao các hạ không ở lại trao đổi vài lời ?


Địch Dương cười :


- Vừa rồi đã vô cớ mạo phạm, hiện tại hạ quả tình vẫn còn áy náy, tương lai còn dài, hôm nay xin cáo biệt !


Khi nói đến hai tiếng "áy náy" thì người đã động đậy, vừa dứt lời thì đã ra khỏi rừng.


Nam Cung Bình ngớ ngẩn trông theo, lòng khen thầm :


- Thân pháp nhanh thật !


Bỗng nghe Mai Ngâm Tuyết cười khúc khích và nói :


- Các hạ biết vì sao y bỏ đi vội vã như vậy chăng ?


Nam Cung Bình thoáng ngẫm nghĩ, chưa trả lời thì Mai Ngâm Tuyết đã cười nói :


- Bởi vì y không dám nhìn tôi nữa !


Nam Cung Bình ngớ ra một hồi, không quay đầu lại, lạnh lùng nói :


- E rằng chưa chắc !


Song lòng không khỏi thầm buông tiếng thở dài.


Chàng bỗng cảm thấy một mùi hương đang len vào mũi, Mai Ngâm Tuyết đã đến bên cạnh, cười nhẹ nói :


- Các hạ trong lòng thì thừa nhận tôi nói đúng mà ngoài miệng lại luôn phủ nhận, vì sao vậy ?


Nàng nhoẻn miệng cười, vẻ đắc ý nhìn vào mặt Nam Cung Bình, lòng thầm nhủ :


- Ngươi phủ nhận không được mà thừa nhận cũng không xong, phen này để xem ngươi trả lời ra sao ?


Nào ngờ nàng vừa dứt lời, Nam Cung Bình đã trầm giọng nói :


- Cô nương lúc nào cũng nghĩ quá xấu cho tình người nên tại hạ không muốn và cũng không thể tán đồng lời nói của cô nương, nhưng tại hạ chưa từng phủ định giá trị lời nói của cô nương, cô nương nghĩ kỹ lại xem có đúng chăng ?


Sự thật chân chính bao giờ cũng thắng những lời hùng biện ba hoa, Mai Ngâm Tuyết dần tắt nụ cười, tay chống cằm thừ ra. Nam Cung Bình sâu lắng nhìn nàng, đoạn quay người đỡ cỗ quan tài lên, lại trầm giọng nói :


- Tốt hơn hết cô nương hãy theo tại hạ gặp đại sư huynh, như vậy cô nương sẽ hiểu trên cõi đời này còn có bao nhiêu người nam chân chính ?


Mai Ngâm Tuyết đứng thừ ra hồi lâu.


Nam Cung Bình tay bợ cỗ quan tài đã đi, nàng cũng bất giác đi theo. Hồi lâu, nàng bỗng lại chững bước, lúc này Nam Cung Bình phi thân trở lên Thương Long Lĩnh, Mai Ngâm Tuyết nhìn theo bóng dáng chàng, buông tiếng cười khảy rồi nói :


- Hay cho một đồ đệ tôn sư trọng đạo, hóa ra là hạng người như vậy !


Nam Cung Bình chưng hửng, ngoái lại hỏi :


- Cô nương nói sao ?


Mai Ngâm Tuyết lại cười khảy :


- Bổn nhân nói tiếng người chả lẽ các hạ không hiểu sao ?


Nam Cung Bình chau mày :


- Nếu cô nương không muốn giải thích, tại hạ không nghe cũng chẳng hề gì !


Doạn quay đầu lại, tiếp tục đi tới. Mai Ngâm Tuyết hậm hực trông theo, từ khi xuất đạo giang hồ đến nay, một nụ cười của nàng đã làm điên đảo biết bao kẻ đàn ông, nào gặp một thiếu niên như thế này bao giờ.


Khi thấy Nam Cung Bình tung mình vọt đi, nàng bất giác cũng cất bước theo sau, lớn tiếng gọi :


- Này...


Nam Cung Bình không dừng bước và cũng chẳng ngoảnh lại hỏi :


- Gì đó ?


- Lệnh sư bảo các hạ đi theo tôi, bảo vệ tôi, sao các hạ lại đi một mình lên núi ?


Tuy giọng nói nàng có vẻ tức tối, song chân vẫn không hề dừng bước.


Nhưng Nam Cung Bình lại chững bước, ngoái lại nói :


- Cô nương chẳng đi theo đó ư ? Sao bảo tại hạ lên núi một mình ?


- Tôi... tôi...


Mai Ngâm Tuyết ấp úng, bỗng dậm chân nói :


- Tôi chẳng thèm đi theo đâu.


- Vậy thì hay quá !


Mai Ngâm Tuyết trố mắt giận dỗi :


- Các hạ nói vậy nghĩa là sao ?


Nam Cung Bình mỉm cười :


- Nếu cô nương không muốn theo tại hạ lên núi thì hãy ở đây mà chờ, và tại hạ cũng có thể để quan tài lại đây.


- Ai bảo tôi muốn ở đây chờ ?


Nam Cung Bình vờ vĩnh :


- Vậy thì... biết phải làm sao đây ?


- Các hạ theo tôi xuống núi...


- Tất nhiên, tất nhiên tại hạ phải theo cô nương xuống núi rồi...


Mai Ngâm Tuyết mỉm cười :


- Vậy thì... đi !


Nam Cung Bình cũng mỉm cười :


- Nhưng cô nương phải theo tại hạ lên núi trước đã !


Mai Ngâm Tuyết liền tắt ngay nụ cười, tức giận nói :


- Các hạ thật sư.....


Nam Cung Bình mỉm cười tiếp lời :


- Cô nương đã ở trong quan tài suốt mấy ngàn ngày thì cũng nên đi dạo một lát chứ! Hãy xem, hôm nay gió mát nắng tưới, cây cỏ xôn xao chào đón, đi dạo chơi chẳng thích thú lắm sao ?


Mai Ngâm Tuyết tức tối, lát sau bỗng cắn răng phi thân lướt qua đầu Nam Cung Bình, hạ xuống trước mặt chàng và nói :


- Đi theo tôi !


Sau cùng thì nàng cũng đành đi lên núi, Nam Cung Bình trông theo bóng dáng nàng cười thầm và nhu û:


- Mọi người trên chốn giang hồ đều bảo nàng lạnh lùng tàn ác, nhưng mình thấy nàng cũng chỉ là một người con gái hồn nhiên ngây thơ thôi.


Bỗng nghe Mai Ngâm Tuyết bật cười nói :


- Nghe lời người khác một lần cũng thích đấy chứ, nhưng...


Nàng bỗng nín cười, ngoái lại nói :


- Chỉ một lần này thôi !


- Rất đúng, rất đúng, chỉ một lần này thôi.


Nam Cung Bình vội ngoảnh mặt đi, không muốn để Mai Ngâm Tuyết trông thấy nụ cười trên mặt mình.


Bình minh mới lên, trên đỉnh Hoa Sơn ánh nắng chan hòa. Nam Cung Bình trong lòng thấy nóng, chỉ dừng lại chốc lát trước dấu vết của chữ viết trên vách đá và những tảng đá có khắc hình, rồi thẳng đến ngôi nhà trúc nọ, nhưng trong nhà đã không còn một bóng người nào, chàng thất vọng buông tiếng thở dài rồi nói:


- Họ đã bỏ đi cả rồi...


Mai Ngâm Tuyết dửng dưng:


- Vậy là các hạ đã hoài công.


Nam Cung Bình đảo mắt nhìn quanh, bỗng lớn tiếng nói :


- E rằng chưa chắc.


Chàng quay phắt lại đưa cỗ quan tài cho Mai Ngâm Tuyết, Mai Ngâm Tuyết không kịp nghĩ ngợi, vội đón lấy, chỉ thấy chàng phóng bước tới, giở chiếc bồ đoàn cũ mèm lên, Mai Ngâm Tuyết không trông thấy một góc giấy màu vàng thò ra ngoài nên cười khảy nói :


- Chả lẽ bên dưới có bảo bối gì hay sao ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Hoa hồng vàng

Hoa hồng vàng

Tôi không còn nghe nàng nói gì nữa, bởi trước mắt tôi chỉ toàn một màu vàng của

25-06-2016
Em nhớ anh

Em nhớ anh

16 tuổi. Em nhận thức rằng mình không đẹp. Khi còn nhỏ, em đã ngại soi gương để

29-06-2016
Li dị chán lắm

Li dị chán lắm

Audio - Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật

01-07-2016
Unfriend

Unfriend

Nó mỉm cười vì mình đã yêu một tình yêu không từng tồn tại, và đã cố trân trọng

24-06-2016
Duyên

Duyên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Em không phải gái hư

Em không phải gái hư

Cô ấy không do dự thừa nhận mình là gái hư. Hư từ thời bé cho tới bây

24-06-2016