Pair of Vintage Old School Fru
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 150 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 27 - Trở về Trung Nguyên

↓↓

Y Lộ buông tiếng thở dài, bỗng biến sắc nói:

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Nguy rồi !


Địch Dương trố mắt ngạc nhiên:


- Gì thế ?


Y Lộ hớt hải:


- Số cá này đều chết vì ngộ độc, bản thân chúng cũng có chất độc, nếu ăn vào sẽ ra sao ?


Địch Dương đưa mắt nhìn, chỉ nhìn thấy trên bãi biển biết bao là người, biết bao là cá, hiện những ngư dân đã xem đây là cá thần do trời ban cho, mắt thấy một tai nạn khủng khiếp đã sắp giáng xuống đầu những ngư dân hiền lành vô tội kia.


Y Lộ mặt tái ngắt, cuống lên nói:


- Làm sao đây ? Làm sao đây ? Đông thế này, dù mình có nói thế nào thì họ cũng chẳng tin.


Địch Dương cũng vô phương khả thi, thấy có vài ngư dân tay xách giỏ cá đầy toan đi về nhà, chàng vừa định phóng ra ngăn cản, bỗng nghe có tiếng la hét từ xa vọng đến.


Thì ra đó là mấy hán tử áo vàng búi tóc, vừa chạy như bay vừa lớn tiếng nói:


- Lão Thần Tiên đã truyền pháp dụ, số cá này tuyệt đối không ăn được.


Lập tức một đám người ùa tới, kéo những hán tử áo vàng kia ra mà hỏi, số ngư dân toan đi về cũng đã dừng lại, chỉ thấy một người áo vàng chạy bay tới hét vang:


- Các vị huynh đệ hãy mau chôn hết cá xuống đất, tuyệt đối không được ăn.


Có người thắc mắc hỏi:


- Tại sao lại không ăn được ?


Người áo vàng nói:


- Lão Thần Tiên bảo trong cá có độc do ác ma đưa đến để hại người, ăn vào sẽ chết ngay.


Tất cả ngư dân đều tái mặt, lại có người nói:


- May là Lão Thần Tiên ở đây, bằng không thì toi mạng cả rồi.


Lại có người nói:


- Lão Thần Tiên công đạo vô lượng, cầu trời phù hộ cho lão nhân gia ấy sống lâu trăm tuổi.


Hai vợ chồng Địch Dương thở phào, song lòng không khỏi thắc mắc, chẳng hiểu "Lão Thần Tiên" là ai ? Vì sao ngư dân lại tin phục ông như vậy ?


Hai người không nén được, bèn cản một ngư dân lại hỏi:


- Xin hỏi huynh đài, Lão Thần Tiên là ai ?


Ngư dân nọ nhìn hai người từ đầu đến chân hai lượt, đoạn cười nói:


- Nhị vị hẳn là khách từ xa đến nên cả Lão Thần Tiên mà cũng không biết, lão gia nhân ấy trên thông thiên văn, dưới thông địa lý có thể nói chẳng gì là không biết, trong khắp thiên hạ không có người thứ hai.


Địch Dương cảm tạ rồi bỏ đi, trên đường trở về khách điếm, Y Lộ khẽ buông tiếng thở dài nói:


- Vị Lão Thần Tiên này hẳn là một vị dị nhân, có thời gian rảnh thiếp phải đến bái viếng một phen.


Địch Dương thoáng chau mày:


- Dị nhân gì ? Chẳng qua cũng chỉ là một tên bịp bợm thôi !


- Nếu là bịp bợm thì làm sao biết được cá có độc, bảo không được ăn. Những ngư dân này mặc dù rất mê tín thần thánh, song đâu phải là ngốc nghếch khờ khạo.


Địch Dương không muốn tranh luận với nàng, bởi cứ mỗi lần tranh luận thì chàng đều là kẻ thua bại.


Về đến khách điếm, Nam Cung Bình và Diệp Mạn Thanh vẫn còn ngồi đối diện nhau trong khách sảnh, hai người đều lặng thinh, dường như chưa hề nói với nhau một lời nào.


Địch Dương bèn thuật lại những gì đã chứng kiến vừa qua, tất nhiên là những người đặt phòng lại đưa đến rượu và thức ăn, song qua việc cá độc, họ đâu còn dám động chạm đến, bèn ra phố mua lấy hai trăm quả trứng luộc ăn, ngay cả muối cũng không dám động đến.


Những thuyền nương nọ vốn định lên bờ tha hồ ăn uống một phen, giờ ai nấy đều than vãn nói:


- Cô nương, cô gia hãy mau về sớm đi thôi !


Y Lộ chau mày:


- Về ư ? E rằng sẽ không bao giờ về được nữa.


Tuy miệng họ không nói, song trong lòng thì hiểu rất rõ sự tình mỗi lúc càng thêm hung hiểm, mỗi người đều ngập đầy tâm sự, vào phòng tắt đèn lên giường ngủ.


Nam Cung Bình trằn trọc mãi không sao ngủ được, ngoài mặt chàng tuy đờ đẫn, song trong lòng thì ngổn ngang trăm mối, nghĩ đến song thân, nghĩ đến bạn cũ và rất nhiều điều chàng không muốn nghĩ đến, chỉ thấy ngọn nến ngắn dần, đêm dài đi, song chàng vẫn không tài nào chợp được mắt.


Trong bầu không khí tĩnh lặng, đột nhiên ngoài cửa sổ có tiếng y phục phất gió, rồi lại có hai tiếng "chíu chíu" vang lên rất khẽ.


Nam Cung Bình giật mình ngồi bật dậy, ngoài sân lại vang lên hai tiếng "chíu chíu" nữa, âm thanh rất đặc dị, thoạt nghe như tiếng kêu của côn trùng, song sắc mặt Nam Cung Bình biến đổi dữ dội.


Chàng còn nhớ âm thanh ấy chính là ám hiệu lúc luyện khinh công bằng trò chơi cút bắt trong những đêm hè cùng với các đồng môn huynh đệ hồi lúc chàng mới nhập sư môn.


Lúc bấy giờ họ còn là trẻ con. Long Phi đã cùng họ vào trong rừng chơi trò cút bắt khiến họ không cảm thấy là đang luyện khinh công, mà tưởng chừng như đang chơi đùa, dụng tâm ấy tốt đẹp biết bao.


Lập tức, chàng nghe lòng sục sôi nhiệt huyết, bao kỷ niệm ngày nào lại hiện rõ trong tâm trí.


Chàng mừng rỡ thầm nhủ:


- Chả lẽ là đại sư huynh ư ?


Đoạn liền phóng vọt qua cửa sổ, chỉ thấy một bóng người, nằm mọp trên mái hiên, thấy chàng phóng ra liền ngoắc tay gọi.


Nam Cung Bình chẳng chút đắn đo, lập tức tung mình vọt lên, chỉ thấy bóng người nọ đã phóng sang sân vườn bên kia, đứng dưới tán một ngọn cây to.


Chàng cũng liền phóng sang, định thần nhìn, trong bóng tối chàng loáng thoáng nhận ra người ấy chính là tam sư huynh Thạch Trầm. Hai sư huynh đệ cách biệt đã lâu, giờ thình lình gặp lại nhau, Nam Cung Bình mừng rỡ nắm lấy tay Thạch Trầm nói:


- Tam sư huynh, sao ... sao ...


Chàng bỗng nghe cổ họng uất nghẹn, mắt nhoè lệ, không còn nói tiếp được nữa.


Trong bóng tối, Thạch Trầm khi xưa anh tuấn phong nhã là thế, mà giờ đây thần sắc ủ dột, vẻ mặt tiều tụy, ngay cả đôi mắt cũng lờ đờ tăm tối, hệt như một cái xác không hồn, đang sám hối những tội ác khi xưa và chờ đợi cái chết sắp đến ...


Nam Cung Bình sững sờ, tuy vui mừng, song cũng vô cùng đau xót, chỉ nghe Thạch Trầm chậm rãi nói:


- Ngu huynh nghe sư đệ Ở đây, lập tức đến ngay.


Nam Cung Bình giọng trầm buồn:


- Sư huynh đã đến sao lại không vào ?


Thạch Trầm chầm chậm lắc đầu, ánh mắt lộ vẽ đau xót bởi tuyệt vọng chậm rãi nói:


- Ngu huynh không thể nào được, chỉ đến đây cho sư đệ biết tuyệt đối không nên tin lời bất kỳ ai và hứa hẹn bất kỳ điều gì, chỉ ... ngu huynh chỉ có thể nói được bấy nhiêu thôi.


Nam Cung Bình thừ ra một hồi, đoạn xót xa nói:


- Sư huynh ... dạo này có khoẻ không ? Những ngày qua sư huynh đã ở đâu, đi cùng với đại tẩu phải không ?


Thạch Trầm đăm chiêu ngước mặt nhìn một vì sao lẻ loi nơi cuối trời, thờ thẫn hồi lâu bỗng chậm rãi nói:


- Ngu huynh là một kẻ bất tường, mình đầy tội lỗi không thể tha thứ được, sư đệ ...


sư đệ ... kể từ nay đừng bao giờ nhìn nhận vị sư huynh này nữa, tốt hơn hết cứ xem như Thạch Trầm này đã chết.


- Sư huynh, dẫu thế nào cũng là sư huynh của tiểu đệ.


Thạch Trầm lắc đầu, ngửa mặt buông tiếng thở đài thậm thượt bỗng đưa tay quệt mắt nói:


- Sư đệ hãy thận trọng, Thạch Trầm đi đây.


Vừa dứt lời đã phóng vút đi, bóng dáng mảnh khảnh của y trong thoáng chốc đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Tâm thần

Tâm thần

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Anh trai và em gái

Anh trai và em gái

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Ai rồi

25-06-2016
Nửa đời

Nửa đời

Bắt anh bỏ mặc Kim, anh không đành, nhưng bắt anh lừa dối Kim, anh càng không làm

24-06-2016
Người ăn táo

Người ăn táo

Vinh chết rồi. Ba hôm trước. Em đã gắng liên lạc với anh, nhưng không thể

24-06-2016
Lung linh mắt nắng

Lung linh mắt nắng

Tính em là vậy, khi đã yêu mến ai thì quan tâm hết mình. Con người sống để yêu nhau.

24-06-2016
Tết, anh lại không về

Tết, anh lại không về

Cho đến bây giờ cứ mỗi dịp tết đến nhìn các anh trong xóm đi học hay làm về trên

24-06-2016